Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 13 : Bóng đen kỳ bí

Ngày đăng: 10:15 18/04/20


Nghe danh tự "lão Ngô" quả thật không có vẻ gì là một đại phu lợi hại, Vân Ỷ Phong cười hỏi: "Đi đánh trận cũng gặp phải vu thuật sao?"



Quý Yến Nhiên khơi lửa trong lò: "Cách đây vài năm quân giặc hoành hành ở Tây Bắc, cấu kết với yêu nhân Tây Vực, nháo ra đầy rẫy tội ác tày trời, so với võ lâm Trung Nguyên cũng không kém hơn bao nhiêu, hại rất nhiều sinh mệnh bách tính. Lão Ngô là phó tướng tiên phong của ta, sinh ra ở gần biên giới Tây Bắc, quen thuộc phong thổ nơi đây nên lúc đánh trận hỗ trợ được không ít việc."



Vân Ỷ Phong trầm trồ một tiếng, thầm nghĩ, thì ra quân y chỉ cũng là gà mờ.



Qua một lúc, ánh mặt trời dần bị mây dày che phủ, phòng bếp bỗng trở nên tối sầm. Vân Ỷ Phong ngừng tay, buồn ngủ dụi dụi mắt, Quý Yến Nhiên liền đứng dậy giúp hắn thắp đèn, lấy từ trong tủ bếp ra một miếng bánh nếp, đem hơ lại trên lửa. Ngọc thẩm cầm xẻng bước vào, thấy vậy cười bảo: "Quý thiếu hiệp làm người cẩn trọng, nhìn đã thấy rất thương người, không biết tương lai sẽ cưới ai, nhưng tiểu nương tử kia cũng thật có phúc khí nha."



(*bánh nếp: ở đây là Yun Pian Gao/Cloud cake á)



"Đúng vậy a." Quý Yến Nhiên một tay chống cằm, đồng tình cảm khái, "Cũng không biết người nào mà mệnh lại tốt như vậy, thật đáng ghen tị."



Vân Ỷ Phong có chút ghét bỏ nhìn hắn, đeo lại bộ ám khí lên tay Ngọc thẩm: "Được rồi, về sau thẩm thẩm mà thấy có nguy hiểm, vô luận có nhìn rõ đối phương hay không, cứ ấn kích hoạt cơ quan này là được, nhớ kĩ rồi chứ?"



"Được, ta nhớ kĩ." Ngọc thẩm nói, "Vân môn chủ mau về nghỉ ngơi đi, phòng bếp này nhiều khói dầu, đừng để bị hun."



Quý Yến Nhiên phát hiện, bộ dáng trời sinh trắng trẻo đẹp mắt mà gặp được các di nương thẩm thẩm thì quả là có lời, tỉ như bệnh nhân "làm từ băng tuyết" này, chỉ cần đứng gần bếp lò cũng khiến người ta lo hắn sẽ bị hun mất, có lẽ còn hận không thể làm một cái lồng bạc mà đưa hắn vào bảo quản. Ngược lại, đãi ngộ dành cho dạng mãng phu cao lớn thô kệch như lão Ngô thì hoàn toàn không giống vậy, cho dù hắn có chẻ đôi đầu xếp lên chồng củi, chưa chắc đã khiến người ta đau lòng bằng, mà có khi còn muốn góp phần tưới dầu châm củi.



Vô tội bị niệm đến liên tục, trên một con đường núi ngoài thành Hàn Vụ, lão Ngô kịch liệt hắt hơi một cái.



Đông Bắc đúng là lạnh quá đi.



Hắn thúc chân giục ngực đuổi theo người phía trước, không yên lòng nói: "Ta nói này Lâm Ảnh, cả ngươi và Vương gia cùng chạy đến Đông Bắc thế này, biên quan đầu kia thật sự sẽ không sao đấy chứ?"



Advertisement / Quảng cáo



Người được Ngô Sở Tư hỏi đến là một nam tử trẻ trung tuấn tú, nhìn cùng lắm chỉ mới hai mươi tuổi, toàn thân mang y phục đen tuyền mạnh mẽ hoa quý, mi mục vừa toát ra nhuệ khí kiệt ngạo, tỏ ý không muốn nói chuyện cùng đối phương, thậm chí chỉ hận không thể lập tức tìm tới một toà núi tiên bái sư, học cách tạo ra loại kết giới đối phó với những lời lải nhải như thế này.



Tất nhiên Ngô Sở Tư không nhìn ra ý tứ, còn đang thúc giục: "Mấy tháng này ta không ở đấy, mọi người vẫn khoẻ chứ? Vương gia lại tiêu sài hoang phí lắm đúng không? Cái chân bị thương của Trương Kiêu thì sao? Mới cả cái giếng trước cửa miếu Nguyệt lão ở Nhạn thành đào đến đâu rồi?"



Lâm Ảnh thấy tai ong ong: "Người ta đào giếng ngươi cũng muốn quản?"



"Tất nhiên phải quản chứ, Huyền Diệu đại sư đã xem rồi, xây giếng trước cửa miếu Nguyệt lão giúp tiên khí linh hoạt, Vương gia của chúng ta mới có thể mau chóng thành thân." Ngô Sở Tư vỗ đùi, thảm thiết kể khổ, "Ngươi không biết đâu, thời gian vừa rồi ở Vương thành, lão phu nhân thúc giục ít cũng phải tám chín chục lần rồi, thực sự rất phiền..."



Mi mắt Lâm Ảnh giật giật, bỗng cảm thấy thế gian ngày một vi diệu, Ngô ma ma vậy mà cũng có ngày chê người khác phiền.



Ngô Sở Tư tiếp tục than thở: "Lão phu nhân gấp rút muốn Vương gia thành thân, nghĩ nhiều đến phát rồ rồi. Ngươi nói xem mấy người các ngươi vì sao cũng không biết đường lưu tâm giúp Vương gia một chút, ta thấy Đỗ tiểu thư mới xuất giá nửa năm trước tốt như vậy kia mà, ôi chao, đáng tiếc lại bị con thứ ba nhà Mã đại tài chủ đoạt được trước."


Dám chắc cũng lấy đi nguyên nửa cái mạng của hắn.



Quý Yến Nhiên phi thân xuống mặt tuyết, hơi nhíu mày nói: "Thân thủ của các hạ thật tốt."



"Quá khen." Mộ Thành Tuyết tỏ rõ vẻ xa cách, ngữ điệu cũng lạnh lùng.



Vân Ỷ Phong dìu Kim Hoán đi tới. Khói đen kia không biết là thứ gì, chốc lát đã khiến người ta hoá mù, Kim Hoán trong mắt chỉ thấy một màu đỏ rực mơ hồ, không khỏi hoảng hốt cực độ, dù chưa đến nỗi rung rẩy oà khóc, hai tay vẫn luôn bám chặt lấy Vân Ỷ Phong, thiếu điều muốn bóp gãy cánh tay mảnh dẻ kia.



"Người này chưa chết đấy chứ?" Vân Ỷ Phong lo lắng hỏi, "Mắt của Kim huynh bị thương không nhẹ, trên núi lại không có đại phu, chúng ta còn phải thăm dò về giải dược từ miệng hắn nữa."



Quý Yến Nhiên nói: "Không lo, trước mang về Thưởng Tuyết Các rồi nói tiếp."



Advertisement / Quảng cáo



"Đa tạ... đa tạ chư vị." Kim Hoán cố giữ mình tỉnh táo, bám tay Vân Ỷ Phong, loạng choạng bước đi, trái tim cũng như nền đất dưới chân lúc này, đầy nhiễu loạn và bất ổn.



"À phải rồi." Dọc đường, Vân Ỷ Phong chợt hỏi, "Kim chưởng môn sao không thấy ra?"



"Cha ta trước kia trúng độc, thân thể vẫn luôn không tốt, chỉ có thể dựa vào Bạch Tham Tử Dung bổ hoàn điều dưỡng." Kim Hoán nói, "Vừa rồi nghe thấy chuông bạc đột nhiên vang, ta lo bên ngoài sẽ có nguy hiểm, đành để hắn núp dưới gầm giường... Việc này nói ra cũng thực hổ thẹn, còn mong chư vị không chê cười cha con ta ham sống sợ chết."



"Sao có thể." Vân Ỷ Phong trấn an, "Kim huynh an bài như vậy, quả thực là hiếu dũng song toàn. Chỉ có điều khi trở lại, thấy Kim huynh hai mắt cùng tổn thương, Kim chưởng môn hẳn sẽ vô cùng lo lắng."



(*hiếu trong hiếu thuận, dũng trong anh dũng)



Kim Hoán thở dài nói: "Là do chính ta sơ sẩy, đâu thể trách ai được."



Quý Yến Nhiên đột nhiên hỏi: "A, tiểu nha đầu kia đâu rồi?"



"Tiểu nha đầu kia ở đây." Từ trong hoa viên truyền đến một thanh âm yếu ớt, dường như còn phải cắn răng mà nói.



Đám người đồng loạt nhìn đến, bắt gặp Liễu Tiêm Tiêm cánh tay dính đầy máu, đang ngồi trên một nhùm cỏ khô, hai mắt sáng rực, giống như chuẩn bị toé lửa.



Cũng không biết là gặp phải chuyện gì, dường như nàng đang tức giận không nhẹ.



-



vtrans by xiandzg