Nhất Kiếm Sương Hàn
Chương 26 : Đồng dao thiếu nhi
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Đúng hạn mùng bảy Tết, một đội quân được gửi đến từ Thanh Châu, cùng Lâm Ảnh hộ tống quốc bảo Xá Lợi tử ra Bắc.
Dân chúng thành Vọng Tinh chỉ thấy quân đội vừa tới đã đi, không biết rốt cục là chuyện gì, dù sao ở hiện tại thái bình thịnh thế, chắc cũng không phải đi đánh trận, muốn đến thì đến đi, đừng làm chậm trễ việc ăn Tết là được.
Phi Sương Giao hí dài một tiếng, vững vàng dừng lại, bốn vó cắm sâu lật tung cả mặt cỏ, đất cát phi loạn, uy phong lẫm liệt.
Vân Ỷ Phong nhìn nhìn cửa thôn vắng vẻ, hỏi: "Lò mổ heo ăn đâu?"
Quý Yến Nhiên quả quyết trốn tránh trách nhiệm: "Lão Trương nói vậy."
Lão Trương, tên thật Trương Phát Tài, là ông chủ quán trọ của bọn họ, phúc hậu hoạt ngôn, biết hai người muốn ở lại thành Vọng Tinh qua tết Nguyên Tiêu bèn nhiệt liệt giới thiệu đến thôn Lý gia, nói ở đây hôm nay sẽ mổ heo chiêu đãi, đảm bảo náo nhiệt, trước cửa thôn dựng lều trải ghế dài tít tắp, bát đĩa ngút ngàn, nguyên từ đầu heo đến đuôi heo đều được chế biến thành đồ ăn, móng giò kho đỏ chói bắt mắt, mà nếu người ngoài đi qua thôn đúng lúc này, cũng sẽ được mời ở lại nhập tiệc.
Bởi vậy Vương gia Đại Lương tôn quý cùng môn chủ Phong Vũ môn liền tràn đầy hứng khởi phi ngựa đến cho "đúng lúc."
Thế nhưng vận khí quá kém, không có "đúng lúc" chút nào.
Quý Yến Nhiên phàn nàn: "Chuyện này mà lão Trương cũng có thể nói bậy? Còn gạt chúng ta thôn Lý gia có yến thịt heo."
"Có nha có nha." Một đám trẻ trong thôn chạy qua vừa vặn nghe được liền bật cười rúc rích, "Cơ mà thôn Lý gia cách nơi này xa lắm, chờ các ngươi đến nơi thì chắc bên đó cũng tàn tiệc rồi."
Vân Ỷ Phong sững sờ: "Vậy đây là nơi nào?"
Một đứa nhỏ vừa chạy vừa đáp: "Đây là thôn Lưu gia, thôn Lý gia ở tận phía Đông thành, mà nơi này là phía Tây a."
Hồi nãy, Vân Ỷ Phong tuỳ tiện dừng một người trên đường lại hỏi phương hướng.
Hiện tại xem ra, người kia cũng là mơ mơ hồ hồ chỉ đại.
Đường đường là cao thủ tình báo số một giang hồ, đi nghe ngóng một cái thôn Lý gia ở đâu còn nghe lầm.
Advertisement / Quảng cáo
Vân môn chủ liền rơi vào trầm mặc, sinh ra hoài nghi với bản thân.
Quý Yến Nhiên nhanh chóng an ủi: "Thôn Lưu gia cũng được, đi thôi, chúng ta đi tìm một nhà giàu nào đấy ăn chực."
Qua một lát lại dỗ: "Về thành mà còn gặp tên chỉ đường lung tung kia, chúng ta đánh hắn một trận."
Vân Ỷ Phong không cam lòng, chỉ đáp: "Ừm."
Phi Sương Giao thong thả từng bước chở hai người vào thôn. Mặc dù không gặp được đại tiệc thịt heo, hiện tại vừa vặn đã đến giờ ăn cơm, ống khói các hộ đều đang bốc lên nghi ngút, Tết nhất lại không thiếu rượu ngon thịt thơm, chủ nhà nào cũng vô cùng nhiệt tình, biết hai người bọn họ là khách xa xứ muốn nghỉ chân liền vội vàng mời vào nhà, nhanh chóng bày ra thêm hai bộ bát đũa.
Trong bữa có món vịt quay rất ngon, Vân Ỷ Phong ăn xong còn chưa thấy thoả mãn: "Thẩm thẩm mà chịu đến thành Vọng Tinh mở hàng thì nhất định kiếm được một món hời rồi."
"Lớn tuổi rồi, làm không nổi nữa." Đại thẩm khoát khoát tay, lại nói, "Nếu công tử thích như vậy, trong phòng bếp vẫn còn ba con, ngươi mang về một con đi."
"Nào còn ba con, hôm qua đều đã bị mua cả rồi." Đại thúc ở bên nhắc nhở nàng, "Ngươi quên hả? Bán cho hạ nhân nhà Hứa lão gia đó, ngươi còn thu bạc của người ta nữa."
Vân Ỷ Phong thầm nghĩ, mười tám người thê thiếp.
Đúng là không biết mệt mỏi.
Sắc trời lúc này dần tối, sơn trang vừa xảy ra chuyện, trong nhà đã loạn thành một đoàn, đèn lồng trên hành lang cũng không có người đến thắp. Vân Ỷ Phong chưa đi được mấy bước thì bên tai truyền đến một trận tiếng khóc, giữa tiết trời gió lạnh, nức nở nghẹn ngào, vô cùng chói tai.
"Ai ở đó?" Trương Cô Hạc cũng giật nảy mình, nghiêm nghị quát hỏi.
Tiếng khóc liền im bặt, qua một lúc lâu, trong góc tường mới lộ ra một cái bóng nhỏ vừa đứng lên.
Là một tiểu nha đầu chừng bảy tám tuổi, nhìn cách ăn mặc thì hình như là hạ nhân nhỏ trong nhà, vô cùng rụt rè.
"Đứa nhỏ này." Trương Cô Hạc khẽ thở ra, "Trời tối rồi mà sao còn chưa về nhà?"
Advertisement / Quảng cáo
"Ta... ta bị mẹ mắng." Tiểu nha đầu thút thít đáp lại, "Ta không muốn về."
Vân Ỷ Phong rút ra một chiếc khăn lụa từ ống tay áo, lau sạch nước mắt cho nàng rồi dịu dàng hỏi: "Nói đi, sao lại bị mẹ mắng?"
"Ta hát đồng dao, liền bị mẹ mắng, mẹ nói lão gia đã xảy ra chuyện mà ta còn ca bài ca gãy chân, nếu như để quản gia nghe được, nhất định sẽ bị đuổi ra khỏi nhà." Tiểu nha đầu uỷ khuất nói, "Nhưng trong thành ai mà chả đang hát, đâu chỉ có mình ta."
"Là bài đồng dao chăn dê đó phải không? Hôm nay ta cũng nghe được trong thôn trấn, bị chế đến loạn thất bát tao, hết chết vì bội thực lại đến chết vì rớt núi, nghe muốn hoảng, về sau đúng là đừng hát thì hơn." Vân Ỷ Phong dặn dò, "Nếu ngươi không về, mẹ sẽ rất lo lắng đó."
Tiểu nha đầu đáp ứng một tiếng, lau lau lại mặt rồi trả hắn khăn tay.
"Cho ngươi đó." Vân Ỷ Phong đứng lên, cười nói, "Mau về nhà đi."
Tiểu nha đầu mơ mơ hồ hồ đáp lại, ngẩng đầu nhìn hắn lòng thầm nghĩ, vị ca ca này vừa cao, lại vừa thật đẹp mắt nha.
Tay nắm chặt lấy khăn lụa mềm mềm thơm thơm, tựa như cánh hồng trong buổi sớm.
Nàng nhìn y phục cùng bàn tay lem nhem của mình, lại nhớ đến ống tay áo trắng muốt không nhiễm chút bụi trần vừa lướt qua trước mắt, bỗng dưng cảm thấy hơi ngại ngùng.
Đêm nay phải tắm rửa mới được.
"Này, nha đầu."
Sau lưng đột nhiên có tiếng người gọi nàng.
...
-
vtrans by xiandzg