Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 29 : Nữ tử thanh lâu

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


Trong toà sơn trang to lớn liên tục xảy ra chuỗi hung án ly kỳ, nghe qua có phần giống với thời gian ở Thưởng Tuyết Các trên Phiêu Miểu Phong lúc trước.



Chỉ có điều, lần này Vân Ỷ Phong cùng Quý Yến Nhiên không phải người trong cuộc—hay chí ít là nhìn như không phải người trong cuộc.



Mà Hứa Thu Bình, người chịu ảnh hưởng trực tiếp từ sự tình lần này, với khát vọng sống mãnh liệt, liền không ngần ngại vứt bỏ tác phòng lôi đình trước đây, ngay cả Nhị ca cũng hiếm khi đến thăm, chỉ một mực ngồi đợi trong trạch viện của mình, đến bữa thì ăn đủ định lượng, mặc dù có chút không muốn ăn vì sợ trúng phải kỳ độc nào đó, sợ rằng bài đồng dao kinh hoàng kia sẽ ứng nghiệm.



"Hứa ngũ gia." Đêm đến, Vân Ỷ Phong nói, "Hiện nay chỉ có mình ngươi mới cứu được Thập Bát sơn trang."



Hứa Thu Bình ngồi trên ghế, cả người lọm khọm không chút tinh thần, lời nói đầy lo sợ và bất an: "Đối phương là ai ta còn không biết, làm thế nào mới cứu được đây? Có tin tức gì về Tứ ca ta chưa?"



"Tạm thời vẫn chưa, người của quan phủ vẫn đang tìm kiếm." Vân Ỷ Phong nói, "Đối phương hao tâm tổn ý tạo ra một trận mưa máu gió tanh trong toàn thành như vậy, hiển nhiên không thể nói là không có thù hận gì với Hứa gia. Việc buôn bán của Thập Bát sơn trang mấy năm gần đây đều do năm vị chưởng quỹ quản lý, Hứa lão thái gia không nắm rõ nhiều thứ nên Trương đại nhân chưa hỏi ra được gì, chi bằng Hứa ngũ gia cẩn thận suy xét lại một chút được không?"



"Thù hận tất nhiên là có." Hứa Thu Bình nhấp một ngụm trà, cố giữ cho đầu óc thanh tỉnh, "Trong làm ăn, việc kết thù kết oán vốn không thể tránh khỏi, nhưng cả năm huynh đệ chúng ta chưa từng xuống tay khiến cho ai mất đi bát cơm hay gì cả, trước giờ vẫn luôn biết điểm dừng, thực sự không nghĩ ra chuyện gì có thể dẫn đến thảm hoạ diệt môn như này."



Hắn khẳng định chắc nịch, không một chút do dự, tựa như lời bộc bạch đầy tự nhiên, có thể là thật sự quang minh chính đại, cũng có thể là... vốn có điều giấu diếm.



Trên đường trở về, Vân Ỷ Phong vừa đi vừa hỏi: "Vương gia thấy thế nào?"



"Ba huynh đệ trong nhà đều đã xảy ra chuyện, một còn lại chưa biết sống hay chết, Hứa Thu Bình hoảng sợ là dĩ nhiên." Quý Yến Nhiên nói, "Đến lúc này mà còn điều muốn giấu diếm, hẳn là tuyệt mật không thể để lộ rồi."



"Dựa theo bài đồng dao, cả năm huynh đệ đều sẽ phải chết." Vân Ỷ Phong nghĩ nghĩ, "Cái "máu chảy thành sông" tạm thời chưa bàn, hiện tại Hứa Thu Bình đã trở về, vô luận thế nào cũng sẽ không chết đói, vì thế "oa oa bật khóc đòi đồ ăn" hẳn là ám chỉ một điều gì khác chăng? Tỉ như cuối cùng Hứa gia trở nên nghèo đói nên Hứa ngũ gia rách nát phải đi xin ăn sống qua ngày chẳng hạn?"



Quý Yến Nhiên lắc đầu: "Trừ phi quan phủ tịch thu toàn bộ gia sản, còn đâu Hứa Thu Bình dù lụi bại đến đâu cũng là lạc đà chết đói vẫn ăn đứt ngựa*. Thế nhưng nếu khám xét nhà, sự tình lại quay về vấn đề chúng ta nhắc đến hồi nãy, bí mật bị giấu diếm rốt cục phải kinh khủng đến mức nào, có thể khiến Trương Cô Hạc bỏ qua biết bao việc thiện mà Thập Bát sơn trang đóng góp bấy lâu nay, để chỉnh đốn Hứa gia đến tận gốc rễ hay không?"



(*lạc đà chết đói vẫn ăn đứt ngựa: thành ngữ, lạc đà dù gầy quắt quéo đến đâu thì vẫn lớn hơn con ngựa, trường hợp này đại ý nói Hứa gia dù có phá sản thì vẫn là có vốn liếng vẫn sống tốt hơn so với một người nghèo chân chính)



Vân Ỷ Phong thở dài: "Đau đầu ghê."



Advertisement / Quảng cáo



"Đau đầu thì đừng nghĩ nữa." Quý Yến Nhiên vỗ vỗ hắn, "Ngươi còn là bệnh nhân, vẫn phải dưỡng cho tốt vào."



Vân Ỷ Phong ậm ừ đáp ứng, ngáp ngắn ngáp dài theo hắn trở về nhà trọ. Trong đại sảnh, một tốp thực khách đang túm năm tụm ba thảo luận về sự tình ở Thập Bát sơn trang, bài đồng dao kia cũng được đem ra phân tích qua lại, đặc biệt là câu hát "máu chảy thành sông" và "dê cái" về Hứa Thu Ý, nghe vừa tình sắc vừa kinh hoàng, đám người nhao nhao suy đoán, sợ là Hứa tứ gia đã sớm chết trên giường một nữ sát thủ nào đó rồi.



"Mã thượng phong, đã từng nghe về cái gì gọi là mã thượng phong chưa?" Một gã vô lại vừa nói vừa phun nước bọt tùm lum, chân thượng lên ghế, "Chính là lúc làm loại chuyện kia, khoái hoạt đến độ hai chân giẫm loạn..." Thanh âm của hắn ngày càng nhỏ, đám người phải tụm lại ngày càng gần, thỉnh thoảng vì quá kích động mà truyền ra vài lời, nào thì "trắng mềm mượt mịn" lại đến "vừa thô vừa cứng", vô cùng tục tĩu khó nghe.



(*mã thượng phong: XXX quá kịch liệt dẫn đến hôn mê hay thậm chí là tử vong)



Vân Ỷ Phong đẩy nhanh tốc độ leo cầu thang.



Quý Yến Nhiên đuổi sát phía sau, vươn tay bịt lại lỗ tai hắn.



Vân Ỷ Phong: "..."



"Đừng nghe đừng nghe." Quý Yến Nhiên dỗ hắn, "Loại chuyện này, để ta nghe là được rồi."


(*dương căn: gốc sinh mệnh của nam giới aka "chỗ đó" nhaaa)



"Vậy thì chí ít hắn không có bịa ra chuyện này." Quý Yến Nhiên chậc lưỡi, "Đúng như người ta nói, ai nấy đều có những nỗi khổ riêng của mình."



Vân Ỷ Phong liếc hắn một cái: "Vương gia đồng cảm lắm sao?"



"Nào!" Quý Yến Nhiên cảnh cáo hắn, "Không được dùng loại chuyện này rủa ta."



"Liên quan gì." Vân Ỷ Phong lơ đễnh nói, "Mà dù sao Vương gia cũng đâu quan tâm đến phương diện này, muốn khoái hoạt thì cứ ôm Tứ thư Ngũ kinh một trận đi, đảm bảo toàn thân thư thái sảng khoái liền."



(*Tứ thư Ngũ kinh: 9 bộ sách chủ chốt của Nho giáo)



Quý Yến Nhiên: "..."



Quý Yến Nhiên: "Phì."



Advertisement / Quảng cáo



Vân Ỷ Phong cũng bật cười, đẩy đẩy hắn: "Đi thôi, chúng ta đến Thập Bát sơn trang."



Sau Hứa Thu Bình, Hứa Thu Ý cũng coi như đã thuận lợi trở về, Hứa lão thái gia mừng rỡ không thôi, lại vội vàng phái gia đinh bao vây chặt chẽ khu nhà của hắn. Bởi vì trong câu đồng dao có nhắc đến "dê cái", cho nên tất cả nha hoàn hầu hạ đều bị rút đi, chính thê Vưu thị tạm thời chuyển đến ở cùng Viên thị, chưa hết, ngay cả đồ ăn cũng phải do đầu bếp nam nấu ra, đầu bếp nữ tuyệt đối không được bén mảng đến gần.



Quý Yến Nhiên cùng Vân Ỷ Phong đi lại trong sơn trang, chỉ cảm thấy khắp nơi đều là ồn ào rối ren, người nào cũng lo sợ căng thẳng. Toàn bộ Hứa gia giống như một chiếc thuyền lớn bị quăng đến đầu sóng ngọn gió đang gầm gào, lắc lư lảo đảo, bất kì lúc nào cũng có thể vỡ vụn.



Mây đen đã che phủ mặt trời.



Quý Yến Nhiên hỏi: "Lạnh không?"



Vân Ỷ Phong rụt tay vào trong áo: "Ở Hứa gia này không chỉ lạnh, mà còn tràn ngập âm khí."



Không thể nói rõ lý do, chỉ là khắp nơi đều nhuốm màu bất hạnh nặng nặng nề.



"Âm khí?" Quý Yến Nhiên vươn tay kéo hắn đến gần, "Thế thì đến đây, dựa vào ta này."



Vân Ỷ Phong không chút cảnh giác, bị kéo đến lảo đảo xém ngã: "Tại sao?"



"Ngươi chả sợ âm khí còn gì?" Quý Yến Nhiên đơn giản liền dán cả người đối phương vào ngực mình, kiên nhẫn giải thích: "Dương khí của ta nặng, ngươi dính lấy một chút đi, còn có thể trừ tà."



-



vtrans by xiandzg



T/N: Tháng này chắc mình phải OT lòi mắt, không giữ được lịch mỗi ngày một chương rồi. Cho nên tối nay có thêm một chương đền bù đây, chúc mọi người đọc vui và hẹn gặp lại sớm nhất có thể hí hí



Cảm giác Tiêu vương thả thính thành thần, em đọc còn thấy quắn quéo nữa là Vân môn chủ T___T