Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 33 : Ai đang nói dối

Ngày đăng: 10:16 18/04/20


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ám vệ Vương phủ rất tinh ý, nghe được mệnh lệnh của Quý Yến Nhiên, không nói lời thừa thãi mà lập tức nâng gậy, mang theo trận gió nặng nề vụt xuống trước mặt Lý Tài. "Răng rắc" một tiếng, thanh tre dày dạn rộng bằng ba ngón tay chẻ ra từ giữa, vụn tre văng tứ tung, Lý Tài trơ mắt nhìn mặt đất bị nện thành một cái hố sâu, thanh tre lòng thòng yếu ớt chỉ còn lại một nửa, nào có khác gì chính mình vô lực chuẩn bị gãy chân đến nơi đâu, bởi vậy liền cất giọng nói đã khản đặc khóc lên thành tiếng: "Đại phu nhân! Dịch huỷ thi là do Đại phu nhân đưa ta!"

"A?" Quý Yến Nhiên hỏi, "Không phải Hứa đại chưởng quỹ, mà là phu nhân của hắn sao?"

Lý Tài đổ mồ hôi hột, gật đầu lia lịa. Ngày đó hắn ra ngoài đánh bạc cả đêm, mãi đến tờ mờ sáng mới bị triệu về khẩn cấp. Lúc ấy Trương Thuỵ Thuỵ đã sớm tắt thở, toàn thân tổn thương, trên cổ còn hằn rõ dấu tay xanh tím, vô cùng thê thảm. Ý định ban đầu là mang đến sau núi chôn đi, nhưng trong nhà liên tục có khách nhân lui tới chúc mừng Hứa đại chưởng quỹ lại nạp thêm giai nhân, ồn ào ầm ĩ, người nhiều tai mắt còn nhiều hơn, dưới tình thế cấp bách, để tránh bại lộ chuyện xấu nên đành ném tạm thi thể xuống giếng cạn.

"Vốn muốn chờ đêm đến lại kéo ra đem chôn." Lý Tài nói, "Thế nhưng đến chiều, Đại phu nhân nói mình có một bình dịch huỷ thi, chỉ cần giội lên là tiêu tan không còn vết tích gì."

Bởi vậy khuya hôm đó, Lý Tài làm theo chỉ bảo, đổ nguyên một bình dược thuỷ xuống giếng.

Viên thị cùng các hạ nhân đều có mặt ở đó, ai cũng tưởng giống như trong cố sự, thi thể sẽ lẳng lặng hoá thành một bãi máu sền sệt, ai ngờ chưa được bao lâu, trong giếng lại toát ra mùi gay mũi kịch liệt, mãi không chịu tan, tựa như oan hồn dữ tợn của thiếu nữ vô tội đang từng chút vịn vào vách đá trèo lên, doạ cho đám người kia hồn phi phách tán vội vàng lấy bảy tám tấm chăn bông đậy lấy miệng giếng, chống đỡ trong hãi hùng mất mấy canh giờ, khí vị kia mới tản đi một chút.

Lý Tài nói tiếp: "Sau hừng đông, ta mới cả gan nhìn thoáng qua, xác thịt bên trong quả thực đã bị huỷ đi, chỉ để lại một bộ xương trắng hếu."

Quý Yến Nhiên hỏi: "Người đều đã hoá thành xương, vì sao không mang đi khỏi sơn trang mà lại tiếp tục giấu dưới giếng?"

"Đại phu nhân vốn cũng định thủ tiêu." Lý Tài thành thực khai ra, "Thế nhưng sau đó lại đổi phương án."