Nhất Kiếm Sương Hàn
Chương 37 : Là người hay quỷ
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Ngọn nến trong Phật đường le lói chập chờn, Hứa lão thái gia ngồi quỳ trên bồ đoàn, bóng lưng còng còng, hai mắt đờ đẫn nhìn nửa nén nhang trước mắt.
(*bồ đoàn: đệm kê đầu gối khi quỳ)
Hương đã gần tắt, toả ra làn khói mỏng màu lam nhạt, lập lờ uốn lượn rồi tản ra trên cao, bao lấy bức tượng Phật trang nghiêm tôn kính.
Đây vốn dĩ là nơi hắn quen thuộc nhất, vậy mà không hiểu vì sao, ngồi một lát, trong lòng hắn đột nhiên sinh ra sợ hãi, tựa nước đóng băng giữa màn đêm, lạnh lẽo đến đông cứng cả máu chảy. Lồng ngực như có đại hồng thuỷ ồ ạt tràn vào, ngột ngạt khó thở, há miệng mà không thốt lên được âm thanh nào, hai tay quờ quạng gạt đổ mâm hoa quả điểm tâm đang thắp hương trên điện thờ, lấy sáp nến nóng hổi nhỏ giọt xuống cánh tay, để đầu óc có thể thanh tỉnh ra vài phần.
Hứa lão thái gia thở hồng hộc, mờ mịt nhìn đống hỗn độn trước mắt, cũng không biết liệu ác mộng dài đằng đẵng đã kết thúc, hay một ác mộng khác lại vừa bắt đầu. Thật vất vả mới trấn an được tinh thần, đang định chống người đứng lên thì một hạ nhân từ ngoài vội vã vọt vào bẩm báo: "Lão thái gia! Tiêu vương điện hạ cùng Trương đại nhân dẫn binh đến bao vây khu nhà của Tứ gia!"
...
Bó đuốc sáng rực, toả ra một vùng loá mắt giữa màn đêm đen đặc.
Hứa Thu Ý quỳ gối trong tiền sảnh, hắn vừa bị xách xuống từ trên giường, chỉ kịp khoác tạm một tấm áo choàng, hiện tại không biết vì lạnh hay vì sợ mà toàn thân run rẩy, hai hàm răng va nhau côm cốp, mắt trắng bệch như tử thi: "Vương gia, Trương đại nhân, chuyện đó... Sáng mùng sáu tháng sáu, do không ngủ được nữa nên ta ra ngoài sớm hơn bình thường, tìm đại ca cũng là vì chuyện của hiệu buôn."
"Vương gia, Trương đại nhân." Một cỗ kiệu mềm dừng lại trước cổng, Hứa lão thái gia lập cập trèo xuống, bước đến cửa còn suýt té ngã, muốn đi vào lại bị quan binh ngăn cản lại, chỉ có thể túm đại lấy sư gia bên cạnh, "Lại có chuyện gì nữa vậy?"
Sư gia trước nay vẫn luôn kính trọng lão thiện nhân này, không đành lòng nhìn hắn đã cao tuổi mà còn phải lo nghĩ loại chuyện thối nát này, vì vậy nhỏ giọng khuyên nhủ: "Vương gia và đại nhân đang thẩm vấn, e còn kéo dài đến tận sáng, lão thái gia cứ về nghỉ ngơi trước đi."
"Vì sao... Thu Ý cũng nhận tội rồi, vì sao vẫn còn muốn thẩm vấn nữa?" Hứa lão thái gia như nghe thấy sấm đánh bên tai, "Chẳng lẽ vẫn còn ẩn khuất gì khác, rốt cục là, là chuyện gì?"
"Còn chưa xác định, bởi vậy mới cần điều tra thêm." Sư gia nói tiếp, "Có ở lại đây cũng vô dụng, đã khuya rồi, thân thể lão thái gia sợ là không chịu được đâu."
Advertisement / Quảng cáo
Hứa lão thái gia liên tục khoát tay, khuyên thế nào cũng không chịu đi, sư gia thầm thở dài, đành sai người cẩn thận chiếu cố hắn.
Bên trong, Hứa Thu Ý vẫn kiên quyết không chịu khai, chỉ nói mình vì nhất thời khẩn trương mà kéo Trương Thuỵ Thuỵ trở lại, hại nàng mất mạng, còn đâu không biết gì hết. Hắn đã tính toán kỹ càng, miễn là mình không mở miệng thì có trời mới nguỵ tạo ra nổi một tội danh nào khác, việc đến nước này, chỉ có ôm chặt bí mật đến chết mới mong giữ được mạng sống. Quý Yến Nhiên ngược lại không hề dùng đến cực hình bức cung mà chỉ ngồi đó, thỉnh thoảng nghiêng người nói vài câu với Vân Ỷ Phong, được một lúc còn sai người lấy ra hai chậu than lớn để dưới chân hắn.
"Còn lạnh không?"
"Hơi hơi."
Quý Yến Nhiên lập tức vung tay, thêm than!
Trong phòng cứ phải gọi là nóng...
Trương Cô Hạc ngồi gần Vân Ỷ Phong nhất, đầy đầu đã túa mồ hôi, quan uy gì đó đều không buồn quản nữa, chỉ muốn tốc cổ áo lên mà quạt quạt quạt, ngay cả hạ nhân xung quanh cũng lén lút dịch gần ra hướng gió, cảm khái mình thế mà có khi lại sắp sốc nhiệt giữa tháng giêng. May thay, lúc này có người từ bên ngoài vén mở rèm cửa nặng nề tiến vào, hơi nóng liền tản đi không ít.
Quý Yến Nhiên trừng hắn một cái: "Mặc!"
Vân Ỷ Phong chùm chăn che đầu: "Vương gia cứ đi đi, ta đột nhiên không đói bụng nữa."
Quý Yến Nhiên: "..."
Vân Ỷ Phong chuyên chú đi ngủ, bỏ mặc mọi thế sự.
Quý Yến Nhiên hít sâu một hơi: "Lão Ngô!"
Advertisement / Quảng cáo
"Có đây!" Ngô Sở Tư lập tức xuất hiện trước cửa ra vào, "Vương gia."
"Thông truyền tới tất cả các tiệm may trong thành." Quý Yến Nhiên ngồi cạnh bàn, chỉ vào đụn chăn trên giường, "Sáng ngày mai, mỗi nơi đều phải mang mười bộ y phục đến cho ta!"
...
Một đêm này, tiệm may nào trong thành Vọng Tinh cũng đang tập trung thắp đèn đốt nến, bận đến ná thở.
Tối muộn, lão Trương chủ nhà trọ cẩn thận gõ mở cửa phòng, tiểu nhị vui vẻ bưng vào một bát mì thịt cùng ít đồ ăn kèm.
"Trước khi đi, Vương gia đã có phân phó cho ta." Hắn tươi cười nói, "Vân môn chủ, ngài dậy ăn một chút chứ?"
Vân Ỷ Phong ngáp một cái: "Không có khẩu vị."
Lão Trương tiếp tục xun xoe tươi cười: "Vương gia còn nói, nếu Vân môn chủ không chịu ăn thì cứ nửa canh giờ ta phải đến hỏi một lần, mì thịt lợn không được thì đổi thành thịt bò, thịt bò không được thì đổi thành gà xé sợi, không thích ăn mì thì nấu cơm hoặc nấu cháo, nướng vịt hoặc nấu lẩu, tóm lại bất luận là thứ gì, chỉ cần đầu bếp có thể nghĩ ra thì đều phải làm thử rồi bưng từng món tới phòng ngài hỏi qua, đến khi nào môn chủ thấy có khẩu vị thì mới được thôi."
Vân Ỷ Phong nghe muốn váng đầu, đành từ trên giường ngồi dậy.
"Hắn đi đâu rồi?"
-
vtrans by xiandzg
Ngoài công trình thả thính siêu ngọt của hai bạn thì mình cũng khá thích hướng đi có phần hơi dark + horror của San tỷ trong truyện này, cảm giác nhiều twist khá thú vị (つ﹏⊂) (つ﹏⊂) (つ﹏⊂)