Nhất Kiếm Sương Hàn
Chương 41 : Một chiếc túi thơm
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Hộp cơm kia là loại hộp gỗ sơn đỏ thường thấy trong sơn trang, Quý Yến Nhiên tiện tay cầm lên vốn là hành động vô tâm trong lúc nói, không nghĩ đến việc cẩn thận kiểm tra qua làm gì. Giây lát hắn vừa buông xuống, đầu ngón tay đột nhiên tiếp xúc với một vật thể lạnh lẽo, chỉ thoáng qua tựa tuyết tan.
Con rắn nhỏ dài ba tấc với cái mào gà trên đầu đang nghển cao cổ, nhảy ra từ khe hộp như một tia chớp màu đỏ, hàm răng độc um tùm.
Vạt áo trắng như xé gió xông đến, Vân Ỷ Phong xuất thủ cực nhanh, Quý Yến Nhiên bị hắn xô đến lảo đảo lùi sau hai bước, lúc nhìn lại, rắn độc Tây Vực kia đã quấn quanh cổ tay trắng như tuyết của đối phương, cổ bị nắm chặt, nửa thân hoàn toàn không nhúc nhích được nữa, chỉ có thể tức giận thè lưỡi giãy dụa, hàm răng không ngừng nhỏ ra đống dịch nhầy nhụa đỏ lòm.
Tiêu vương điện hạ còn chưa kịp quan tâm xem thứ dịch buồn nôn kia có độc hay không, Vân Ỷ Phong đã vươn tay ra nắm chặt lấy thấy thân rắn, "rắc" một tiếng bóp Hồng Chu Xà đến tan xương nát thịt, huyết dịch đen sì văng ra tung toé, mào gà kiêu ngạo cũng lập tức xìu xuống, ủ rũ nghiêng nghẹo trên đỉnh đầu, nát nhừ xụi lơ.
Vân Ỷ Phong vứt nó qua một bên, chống một tay lên bàn, ống tay áo trắng ngần theo đó trượt xuống, dính phải huyết dịch đen ngòm trên ngón tay, nhìn có chút gai mắt. Đuôi mắt phiếm hồng xinh đẹp hơi nhướn lên, liếc về phía Quý Yến Nhiên.
Tiêu vương điện hạ cầm lấy tay hắn, lập nên lời thề son sắt.
"Ân cứu mạng không thể báo đáp, kể từ hôm nay, mẹ ta cũng là của ngươi."
Vân Ỷ Phong không để ý đến vị Vương gia nhà giàu đang hồ ngôn loạn ngữ này, chỉ rút tay mình về: "Có độc, đừng đụng."
Quý Yến Nhiên nhíu mày: "Vậy ngươi..."
"Không sợ." Vân Ỷ Phong nhúng tay vào chậu nước sạch sẽ, nhẹ nhàng nói, "Ta bách độc bất xâm."
Quý Yến Nhiên như được khai sáng, nhưng nghĩ nghĩ lại thấy kì quái, đã bách độc bất xâm thì cái kỳ độc thi thoảng lúc nóng lúc lạnh kia là thế nào?
"Chuyện này nói ra rất dài dòng, lại chẳng có gì thú vị, Vương gia không cần nghe cũng được." Vân Ỷ Phong rửa đi rửa lại bảy tám lần mới loại bỏ đi toàn bộ khí tức hôi tanh kia, "Đi thôi, chúng ta đi tìm Chung cô."
Quý Yến Nhiên nói: "Nếu ta muốn nghe thì sao?"
"Ta không muốn nói."
"..."
Advertisement / Quảng cáo
Quý Yến Nhiên đi theo hắn, hai người cùng nhau rời khỏi khu nhà của Hứa Thu Bình. Hắn liếc trộm một cái, thấy đối phương dường như không hề tức giận hay thương tâm vì chuyện cũ, thì tự nhủ trong lòng, tương lai sau này, chỉ cần ngươi muốn nói, dù là ở Vương thành Xuân Lâm thành hay bất kì nơi nào khác, ta sẽ chuẩn bị một vò rượu, uống vào ngọt ngào, danh tự êm tai. Cùng ngươi thiêu đốt mọi quá khứ phiền muộn bằng những chén rượu, để rồi sau trận say thống khoái, tỉnh lại sẽ chỉ còn biết về một giấc ngủ mỹ mãn, và quãng đời tươi đẹp trước mắt.
Vân Ỷ Phong nói: "Đến rồi."
Quan binh đã bao vây toàn bộ dãy tạp viện, Hứa Thu Bình vừa ly kỳ mất mạng, bất kể vì rắn hay vì độc thì người trong phòng bếp đều là đối tượng tình nghi số một. Lúc này đã gần khuya, gió lạnh nổi lên mạnh mẽ, thổi đến ánh nến trên bàn liên tục lắc lư, không khí vì vậy mà lạnh đi vài phần. Tiểu nha đầu nằm co rúm trong ngực mẫu thân, không rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì nhưng cũng cảm thấy sợ hãi, hai bàn tay không ngừng vặn xoắn lớp áo cạnh mình, miệng không dám hé nửa lời.
Vân Ỷ Phong gõ cửa, động tĩnh đột nhiên xuất hiện khiến hai mẹ con trong phòng giật nảy, mất một lúc mới nhớ mình còn phải ra mở cửa. Vốn cứ nghĩ là gia đinh hung thần ác sát nào đó đến dẫn mình đi lấy lời khai, không ngờ bên ngoài lại là Quý Yến Nhiên và Vân Ỷ Phong, sau khi thấy rõ người đến, Chung cô mới nhẹ nhàng thở ra, tiểu cô nương cũng đứng lên chào hỏi: "Đại ca ca."
Chung cô thắp đèn trong phòng lên: "Vương gia, Vân môn chủ, mau đến ngồi."
"Đêm khuya còn tìm đến, quấy rầy hai người rồi." Vân Ỷ Phong nói, "Tuy nhiên có một số việc ta vẫn phải hỏi rõ ràng."
Chung cô gật đầu: "Được được, ta hiểu."
"Người của quan phủ đã đến hỏi cung chưa?"
Hơn nửa canh giờ sau, Quý Yến Nhiên thu lại nội lực, nhẹ giọng hỏi: "Được chưa?"
"Ừm." Vân Ỷ Phong thấy trước mắt choáng váng, úp người vào thành bồn hổn hển, "Ta nghỉ lát đã."
Quý Yến Nhiên cầm sẵn khăn vải, bọc lại một thân đẫm nước của hắn: "Lúc trước ngươi cũng từng nhắc đến tắm thuốc, chính là dạng này sao?"
"Phải." Vân Ỷ Phong tựa trong ngực hắn, đầu ong ong nói, "Nếu không bị Tinh Nhi và các đệ tử theo sát, ta sẽ lén giảm lượng thuốc đi, cũng dễ chịu hơn được chút."
Quý Yến Nhiên nghe được cũng cạn lời, thả hắn xuống giường: "Bệnh nhân như ngươi—"
"Ngươi không hiểu." Vân Ỷ Phong ngáp một cái, "Nếu ta vốn có thể sống thêm ba năm, tắm thứ thuốc này cùng lắm kéo được thành ba năm một tháng, chỉ vì ba mươi ngày mà phải chịu ngần ấy đau đớn, nếu không phải Thanh Nguyệt vừa khóc vừa nháo đuổi theo đánh... à không, cầu xin ta, ta tuyệt đối sẽ chẳng dùng đến nó đâu."
Quý Yến Nhiên nắm lấy cằm hắn: "Ba năm?"
Advertisement / Quảng cáo
"Hoặc là năm năm, mà cũng có thể là một hai năm gì đó, không chắc lắm." Vân Ỷ Phong vốn định nhắc đến Huyết Linh chi, lại cảm thấy toàn thân đã cạn kiệt sức lực, miệng thì thầm thêm được vài ba câu liền đổ người thiếp đi.
Quý Yến Nhiên vươn tay đỡ được người, mái tóc đen nhánh còn ướt sũng, tựa như mặt gấm lạnh lẽo vì thấm nước.
Hắn với lấy tấm khăn, cẩn thận lau khô mái tóc dài của đối phương, thấy trên giường đã dính không ít nước, rốt cục dứt khoát bế người về phòng sát vách.
Chăn đệm ấm áp bồng bềnh, hương khí cũng tột cùng ôn nhu.
Ánh nắng xuyên qua khung cửa sổ chạm khắc, rực rỡ như dát vàng, tràn vào căn phòng ngủ.
Tiếng các nam nhân trong sân đang cười nói tán gẫu, lọt qua tầng tầng ngăn trở, vào tai chỉ còn là vài thanh âm mơ hồ đứt quãng, trẻ con nô đùa, chúng phụ thân cười lớn, còn có tiếng rao hàng của tiệm bánh ngọt cách đó không xa, cảnh chiều êm ả, tựa như mật ong đặc sánh, quấn quyện lấy nhân tâm, khiến con người ta càng thêm tham luyến vẻ đẹp khói lửa nhân gian dịu dàng và đằm thắm này.
Vân Ỷ Phong thả lỏng toàn thân, buông mình vào giấc mộng ngọt ngào.
Quý Yến Nhiên nhẹ tay đóng lại cửa phòng giúp hắn.
////
Lời tác giả:
Vân môn chủ: Rắn! Bóp chết!
Dao nhi /ở sát vách/: Ôi chao! (đau-lòng-không-ngủ-được.JPG)
-
vtrans by xiandzg
T/N: Dành cho ai chưa nhớ/biết thì "Dao nhi" ở phần tiểu kịch trường kia là Đoạn Dao của truyện "Đế Vương Công Lược" nha, mỹ thiếu niên vừa soái vừa manh ó ó ó ///ㅅ///