Nhất Kiếm Sương Hàn

Chương 8 : Ác mộng xưa cũ

Ngày đăng: 10:15 18/04/20


Nhạc Chi Hoa mất tích.



Người đầu tiên phát hiện ra chuyện này là Ngọc thẩm. Buổi trưa, nàng vội vàng chạy đi tìm Vân Ỷ Phong, nói đã tìm Nhạc Chi Hoa khắp nơi nhưng không thấy, hộp cơm đưa đến từ sáng cũng chưa mở.



Những người khác nghe tin xong cũng nhao nhao chạy tới Linh Lung Các xác nhận thực hư. Trong phòng tất cả vẫn bình thường, chỉnh tề sạch sẽ, không hề có dấu hiệu của đánh nhau hay bị trộm, chỉ mình chủ nhân căn phòng là giống như bốc hơi, không để lại bất kì vết tích nào.



"Mạng tơ chuông bạc không hề bị động qua." Kim Hoán nói chắc nịch, "Người nhất định vẫn còn ở trong sơn trang này."



Liễu Tiêm Tiêm hỏi: "Hôm qua ai là người cuối cùng gặp Nhạc thiếu gia?"



"Hẳn là ta cùng Quý huynh." Vân Ỷ Phong trả lời, "Gặp ở hành lang Chiết Thuỷ, hắn nói mình vừa tới Quan Nguyệt Các thăm Kỳ huynh, đang trên đường về phòng."



"Đúng là tối qua Nhạc huynh có đến." Kỳ Nhiễm nói, "Nhưng không hề có biểu hiện gì bất thường, còn nói hôm nay sẽ tới đưa thuốc bổ."



"Nên nói, hắn sẽ không tự bỏ đi biệt tích phải không?" Liễu Tiêm Tiêm hoài nghi, "Thế chẳng phải là xảy ra chuyện rồi sao?"



"Mọi người trước hết chia nhau ra đi tìm." Vân Ỷ Phong phân phó, "Toàn bộ Thưởng Tuyết Các lớn như vậy, nhất định phải kiểm tra kĩ tất cả những nơi có khả năng giấu người, một canh giờ sau gặp lại ở đây."



Gã người hầu Kỳ gia vừa bỏ mạng, Nhạc Chi Hoa đã lại mất tích, hai sự vụ xảy ra dồn dập khiến lòng người không khỏi e sợ, về bí mật ẩn giấu sau màn, và liệu điều gì sẽ tiếp tục xảy đến. Đoàn người đồng tâm hiệp lực tìm kiếm từ giữa trưa đến hoàng hôn, ngay cả Ngọc thẩm cũng đi theo hỗ trợ Liễu Tiêm Tiêm, cơ hồ như đã lật tung cả toà Thưởng Tuyết Các lên mà vẫn không có phát hiện gì—Sống không thấy người, chết không thấy xác.



Vân Ỷ Phong cúi người ngồi xổm trong phòng ngủ của Linh Lung Các, đầu ngón tay quệt nhẹ xuống lớp gạch xanh đen Trên sàn.



"Có phát hiện?" Quý Yến Nhiên đứng ngay phía sau hắn.



"Giường đã bị xê dịch qua." Vân Ỷ Phong nói, "Trên mặt đất có vết cắt mờ mờ."



Quý Yến Nhiên ra hiệu cho hắn lùi lại, một tay túm chặt cột giường, nặng nề kéo ra.



Advertisement / Quảng cáo



Giường gỗ to lớn bị kéo lui cách tường ba thước, thứ đồ bằng sắt lẻng xẻng rơi ra, là một đôi vuốt được rèn giũa sắc bén, đầu móng còn lưu lại vết máu sậm màu.



(*ba thước: tầm 1m)



Đúng lúc ấy, Liễu Tiêm Tiêm đi ngang qua cổng, vừa trông thấy liền cả kinh hét lớn.



"Sao sao?" Cha con họ Kim cũng vội vàng chạy tới.



"Tìm được thứ này dưới gầm giường." Vân Ỷ Phong chỉ tay, "Hẳn là hung khí dùng để sát hại gã người hầu Kỳ gia."



Kim Hoán bước đến xem xét, phát hiện máu thịt trên đó vẫn chưa khô hẳn, có vẻ còn mới, đầu vuốt thép sắc nhọn cũng đồng nhất với vết thương lưu lại trên người gã hầu. Chân tướng tựa hồ được sáng tỏ—Nhạc Chi Hoa sau khi giết người, đã tìm cách thoát khỏi mạng tơ chuông bạc, rời khỏi Thưởng Tuyết Các từ tối qua.



Kỳ Nhiễm nghe được thì há hốc miệng: "Không thù không oán, hắn vì sao phải giết A Thành?"



Liễu Tiêm Tiêm cũng thấy khó hiểu, nếu nói giết Kỳ Nhiễm thì còn hiểu được, dù sao hắn còn là công tử nhà giàu, đằng này giết một gã người hầu để làm gì? Nam nhân trong phòng không một ai lên tiếng, nàng đợi hồi lâu, không nhịn được lại hỏi: "Cứ cho rằng gã người hầu bị Nhạc Chi Hoa sát hại, thế dàn Oanh Thiên Lôi khắp đường núi thì sao? Lại nói, hắn trăm phương ngàn kế dụ chúng ta lên núi, đánh nổ một người tiều phu vô tội để uy hiếp, chẳng nhẽ cũng chỉ để nguỵ tạo kì án giết chết A Thành? Chẳng lẽ... chẳng lẽ A Thành có che giấu tung tích gì ghê gớm lắm sao?"
(*bát bảo đường: tám loại kẹo/đường/đồ ngọt)



Tiêu vương điện hạ với thái độ phục vụ xuất sắc lập tức đi tới phòng bếp.



Ngọc thẩm còn đang nhào bột, chuẩn bị đồ ăn cho ngày mai. Nghe được lí do hắn tới đây, nàng liền cười bảo: "Đường ở trên giá, còn có bánh xốp hoa quế nữa, mang cả đi, Vân môn chủ thích ăn ngọt."



"Liễu cô nương không đến giúp Ngọc thẩm sao?" Quý Yến Nhiên thuận miệng hỏi.



"Hình như nàng có việc, từ lúc kiểm tra mạng tơ chuông bạc xong cũng không thấy trở về Lưu Tinh Các." Ngọc thẩm lại nói thêm, "Cơm cho nàng cũng vẫn còn trên bếp đây, thân là một cô nương mà cũng không lưu ý bản thân cho tốt."



"Ra là vậy." Quý Yến Nhiên nhìn qua phần đồ ăn kia, xếp lại giỏ điểm tâm ngọt của mình rồi nói, "Vậy ta đi trước, đa tạ thẩm thẩm."



Advertisement / Quảng cáo



Ngoài trời đã tối đen như mực, nền tuyết mênh mông dày đặc phản chiếu ánh trăng mờ mờ, còn chẳng bằng những lúc cuồng phong rít gào—chí ít khi ấy còn có chút âm thanh, không như lúc này, khắp nơi tựa như một hồ nước chết chóc bị màu đen mục rữa bao phủ, khiến con người ta không khỏi bứt rứt khó chịu.



Quý Yến Nhiên không lập tức trở về Phiêu Phiêu Các, giữa bốn bề tĩnh lặng, mang theo hộp đồ ăn hướng đến Lưu Tinh Các. Vân Ỷ Phong một mình đợi trong phòng vừa chán vừa mệt, một tay chống đầu thiu thiu ngủ. Thuốc bột thoa vào vết thương rất hữu dụng, đau đớn đều như bị tê liệt, đoạn từ cổ tay trở xuống cứng ngắc, hoàn toàn mất đi cảm giác... hoàn toàn mất đi ý thức... Hồi ức lặng yên bị khơi dậy, đại não vang lên một chuỗi những vo ve rì rầm, mới đầu còn yếu ớt, sau ngày càng ồn ào, bọn chúng lít nhít bò đến từ tứ phía, từng chút dệt thành một tấm lưới đen kịt bẩn thỉu, bao chặt lấy toàn thân thể, làn da như bị đâm xuyên, từng dây thần kinh cảm nhận được rõ rệt sự kích động của từng hàm răng, vòi châm, râu... cánh... cùng khí tức và dịch nhầy ghê tởm. Nỗi sợ hãi chôn sâu tận xương tuỷ một lần nữa đột nhiên xuất hiện, nội tâm gào thét như rơi vào vực thẳm vô định, Vân Ỷ Phong giật mình tỉnh lại trong nỗi kinh hoàng còn chưa dứt, một chưởng đập nát mặt bàn trước mặt.



"Vân... môn chủ?" Quý Yến Nhiên vừa vào cửa đã gặp một màn này, không khỏi bàng hoàng, "Ngươi không sao chứ?"



Vân Ỷ Phong vẫn giữ nhịp tim nhanh đến kinh hoảng, trước mắt tối sầm, đối diện với hắn một hồi lâu mới bình tĩnh trở lại: "Không có gì, gặp phải ác mộng."



Quý Yến Nhiên tiến tới chạm thử vào trán hắn, ròng ròng mồ hôi lạnh, không khác gì một tảng băng.



Thấy vậy liền hỏi: "Mộng ra sao?"



"Quên rồi." Vân Ỷ Phong thanh âm khàn khàn, "Sao giờ ngươi mới về?"



Quý Yến Nhiên vỗ nhẹ vai đối phương, mang đến trà nóng từ phòng cách vách: "Ta tới Quan Nguyệt Các một chuyến."



"Ngươi đi tìm Kim Hoán?" Vân Ỷ Phong hai tay ôm chén trà, nhờ có độ ấm truyền tới từ lòng bàn tay mà tâm tình cũng hồi phục đôi chút.



Quý Yến Nhiên lắc đầu: "Không phải ta tìm Kim Hoán, mà là Liễu Tiêm Tiêm, nàng vừa ghé qua Quan Nguyệt Các."



Vân Ỷ Phong nghe được nhíu mày: "Nàng tới Quan Nguyệt Các làm gì?"



"Không xác định." Quý Yến Nhiên nói, "Có lẽ là muốn an ủi Kỳ Nhiễm, cũng có thể... là vì mục đích khác."



Lúc trước đã nói, ở tình hình hiện tại, không thể khẳng định bất kì ai là người trong sạch hoàn toàn.



-



vtrans by xiandzg