Nhất Kiếm Sương Hàn
Chương 96 : Thần kinh hồ Điệp
Ngày đăng: 10:16 18/04/20
Sớm mùng một, cả toà Nhạn thành yên tĩnh, bị bao phủ bởi một tầng nắng nhạt vàng kim.
Vân Ỷ Phong đau nhức toàn thân, không có ý định rời giường. Đây là giao thừa đầu tiên cả hai trải qua cùng nhau, có lửa có rượu có đồ ăn, có vài ba bằng hữu thân thiết, còn có một nồi canh sủi cảo cháy khét, cũng coi như ấm áp viên mãn. Về phần liệu còn một giao thừa thứ hai bên nhau nữa hay không... Vừa nghĩ đến đây, Vân Ỷ Phong kịp thời nhận ra, đầu năm mới thì nên nghĩ đến chuyện vui thôi mới phải.
Vì vậy huých huých người nằm cạnh: "Bao giờ mới đi quân doanh?"
Quý Yến Nhiên choàng tay ôm hắn vào ngực mình, hương hoa trong màn còn chưa tản đi hết, hồi tưởng lại những động chạm tâm tình tối qua, thì càng thêm lưu luyến tư vị ôn nhu này, cuối cùng cũng chính thức lĩnh hội cái gọi là "anh hùng khó qua ải mĩ nhân". Vì vậy vuốt ve tấm lưng đơn bạc của người ta hơn nửa ngày, mới đáp: "Để qua trưa đi, tối đến ăn với tập thể tướng sĩ một bữa bữa luôn, náo nhiệt lắm chắc ngươi sẽ thích."
Năm mới tất nhiên phải có áo mới, Bình Lạc Vương ra tay rất hào phóng, mua cho toàn thể già trẻ nam nữ trong phủ Tướng quân mỗi người năm bộ quần áo mùa đông, duy chỉ không có phần của Vân môn chủ. Riêng ở điểm biết ý biết tứ này của hắn, Quý Yến Nhiên cực kì hài lòng, hồi tháng Chạp dẫn Vân Ỷ Phong đi dạo trên đường cũng đã mua về hơn nửa gian phòng quần áo mới.
Lý Quân nhìn xong, len lén bình phẩm: "Xấu thế."
Vân Ỷ Phong bình tĩnh đáp: "Ừm."
Tỉ như chiếc "áo bào phú quý mang điềm lành" này, được chủ tiệm may kịch liệt đề cử, địa chủ viên ngoại giàu có yêu thích, Tiêu vương điện hạ lại đặc biệt ưng mắt—dù xấu muốn đòi mạng, nhưng vẫn không địch lại nổi vẻ đẹp phong thần tuấn lãng tiêu sái phiêu dật của người mặc nó, đai lưng nhỏ hẹp cũng tím nốt, tím rực một màu như phong lan trong sơn cốc, lúc quay đầu cười rộ lên, tựa như gió xuân thổi rung mọi cung bậc cảm xúc, khiến cả không gian lặng thinh.
Advertisement / Quảng cáo
(*điềm lành: tử khí—màu tím, không phải tử chết)
Quý Yến Nhiên hai mắt toả sáng, tán thưởng: "Quả nhiên rất đẹp."
Vân Ỷ Phong nhìn hắn cười rạng rỡ: "Vương gia chọn tất nhiên là đẹp rồi."
Bình Lạc Vương ở bên cạnh suy nghĩ bi quan, được Vân môn chủ nuông chiều như thế, thẩm mĩ của Thất đệ hắn, đời này coi như không còn hi vọng cứu chữa nữa rồi.
Thuý Hoa một lần nữa bị bỏ quên trong chuồng ngựa, trưa xong, Phi Sương Giao hùng hùng hổ hổ chở hai người ra khỏi thành. Lúc đến quân doanh, Lâm Ảnh đang nói chuyện với thủ vệ bên ngoài.
"Phải." Đàm Tư Minh gật đầu, "Thần kinh hồ điệp không giống với những căn bệnh khác, nếu cứ kéo dài mà không trị, sẽ rất tổn hại nguyên khí, nguy hiểm đến tính mạng."
Thế nhưng Tạ gia lại làm ngược lại, tất cả mọi người đều lảng tránh, hậu viện phủ Thừa tướng truyền ra tiếng la hét chói tai cỡ nào cũng không ai dám quản, mà chỉ bịt tai đi nhanh qua. Cuối cùng, là Chu Cửu Tiêu đã lén lút tìm đến Thái y viện, năn nỉ Đàm Tư Minh xem bệnh cho Tạ Hàm Yên, còn nói lỡ như bị phát hiện, hắn cũng tình nguyện nhận hết mọi trách nhiệm.
Thật không thể nào ngờ, Chu Cửu Tiêu lại xuất hiện trong cố sự này với một hình tượng quang minh vĩ đại như thế. Không chỉ Vân Ỷ Phong, mà ngay cả Quý Yến Nhiên vừa bước chân vào tiền sảnh, cũng tưởng mình nghe lầm.
Advertisement / Quảng cáo
Nhưng mà chính xác ấy là Chu Cửu Tiêu. Đàm Tư Minh giải thích: "Chu Cửu Tiêu và Lư tương quân đều là mãnh tướng tướng trong triều, cả hai có chút giao tình cá nhân với nhau cũng không có gì lạ. Đêm ấy hắn mang đến một cỗ xe trống, đích thân đưa ta vào phủ Tạ gia. Lúc này Tạ tiểu thư đã vô cùng suy yếu, may mà ta đến kịp thời, để thêm mấy ngày nữa, e là cũng không cứu nổi."
Có điều hắn chữa được thần kinh hồ điệp, nhưng không cứu được cả Tạ gia, Thái Thị Khẩu ngày nào cũng chứng kiến đầu người rơi xuống, tin tức lọt vào phủ Thừa tướng, Tạ Hàm Yên cả ngày chỉ biết lấy nước mắt rửa mặt, gầy rộc đi trông thấy, sau đó thì hoàn toàn mất tích sau một đêm mưa gió bão bùng.
(*Thái Thị Khẩu: nơi thi hành án tử với trọng phạm triều đình)
Vân Ỷ Phong nhíu mày: "Được Chu Cửu Tiêu đưa đi sao?"
"Có lẽ vậy." Đàm Tư Minh nói, "Vào thời điểm thần hồn nát thần tính như thế mà vẫn có gan, có khả năng, có cả lí do để làm chuyện ấy, e là cũng chẳng tìm được người thứ hai đâu."
-
Lời tác giả: Chu Cửu Tiêu, tội thần bị Lý Cảnh cách chức cho đi lưu đày, là một trong số những kẻ sau màn của vụ án đầu tiên, từng xuất hiện qua ở chương 21 =3=...
-
vtrans by xiandzg