Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 10 :

Ngày đăng: 13:59 19/04/20


Trở về kí túc xá, Minh Minh không ngờ lại gặp phải Hạ Thần.



Cô và anh ta không quen không biết, tất nhiên sẽ không chủ động chào hỏi.



"Trương Minh Minh, bạn chờ một chút." Cô vốn cho rằng cứ đi ngang qua như vậy nhưng không ngờ Hạ Thần lại lên tiếng.



Minh Minh dừng lại, dù sao người này cũng là người có tiền, có bối cảnh, cô không đắc tội nổi, không thể không quay đầu lại nói: "Có chuyện gì không?"



Trước kia là ỷ vào anh ta thích Nguyệt Ly nên sẽ không dám làm gì cô cho nên mới lớn mật như vậy, bây giờ bọn họ đã chia tay, nếu như có thể tránh được thì tận lực tránh, tránh không được thì binh đến tướng chặn.



"Nguyệt Ly đâu?" Hắn hỏi.



"Cô ấy về nhà rồi."



Thấy anh ta không nói lời nào, Minh Minh xoay người định đi thì lại bị anh ta ngăn lại: "Đừng vội, nếu như có thời gian rảnh thì mình mời bạn uống một ly cà phê."



Giọng nói dường như hỏi ý kiến nhưng thực ra lại giống như ra lệnh, không cho phép cô từ chối.



Trong lòng thầm than một tiếng, hiện tại Nguyệt Ly không có ở đây, một mình cô không thể nào đối phó được với Hạ Thần.



Cô ra vẻ khó xử nói: "Mình còn có việc, sợ là không đi được."



Giả vờ do dự một chút, anh ta nói: "Vậy thì chúng ta nói chuyện ở đây cũng được."



"Được rồi, cậu nói ngắn gọn một chút." Minh Minh có dự cảm không lành, hy vọng có thể nhanh chóng tiễn vị ôn thần này đi.



"Mình ưu tú như vậy, cậu có biết tại sao Nguyệt Ly lại muốn chia tay với mình không?" Vẻ mặt của hắn rất mù mờ, giọng nói khá đau khổ, dường như là đang trách cứ Nguyệt Ly không biết phân biệt tốt xấu.



"Chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng." Minh Minh suy nghĩ một chút, đưa ra một câu trả lời chung chung để thuyết phục hắn. "Hạ thiếu gia ưu tú như vậy, sợ gì không có bạn gái. Trong rừng thiếu gì hoa thơm cỏ lạ, cần gì cứ phải vương vấn một cành hoa? Tội gì phải vì Nguyệt Ly mà bỏ đi một rừng hoa."



Lời khuyên của cô là hy vọng anh ta bỏ ý định tiếp tục dây dưa với Nguyệt Ly đi.



Hạ Thần dĩ nhiên là hiểu được đạo lí này nhưng anh ta tưởng đây chỉ là những lời nói khách sáo, bởi bì anh ta biết rõ Trương Minh Minh nhanh mồm nhanh miệng, là một người không cẩn thận. Thực không ngờ cô ta lại có thể nói ra những lời như thế này.
Dì Trương chỉ nói là mẹ giúp cô đổi số điện thoại, còn về phần kế hoạch muốn chia rẽ cô và Hạ Thần của mẹ thì cô chẳng biết gì hết. "Mẹ, con và anh ta đã chia tay rồi."



Nghe vây, mẹ Liễu rất vui mừng, bà đang muốn triển khai kế hoạch từng bước một thì không ngờ con gái đã xử lí xong. Lần này bà có thể yên tâm nói mọi chuyện của Hạ Thần cho Nguyệt Ly nghe.



Nghe mẹ nói xong Nguyệt Ly mới biết thì ra mẹ ghét Hạ Thần như vậy, kiếp trước, cô đúng là rất ngang bướng, không chịu nghe theo lời khuyên của ba mẹ, dẫn đến một đời đau khổ.



"Mẹ, yên tâm đi, con và anh ta hoàn toàn không thể chung một chỗ nữa."



Mẹ Liễu nói xong Hạ Thần liền nhắc đến Liễu Dật: "Liễu Dật là một đứa bé biết nỗ lực vươn lên, là người chín chắn, thành thật, mẹ hy vọng sau này con và nó có thể thừa kế sự nghiệp của mẹ và ba con."



Nguyệt Ly gật đầu nói: "Con biết rõ, con sẽ vâng theo nguyện vọng của hai người."



"Vậy thì tốt rồi." Trong lòng mẹ Liễu càng vui vẻ.



Hai người vừa nói chuyện mấy câu thì mẹ Liễu cảm thấy mệt mỏi nên hai người liền đi về.



Tắm xong, nằm ở trên giường, Nguyệt Ly suy nghĩ xem nên đối phó với Hạ Thần như thế nào. Cô rất hiểu rõ gia thế của Hạ Thần, gia cảnh bây giờ của gia đình cô tất nhiên không thể nào làm đối thủ của nhà họ Hạ. Nếu như lấy cứng đối cứng thì giống như lấy trứng trọi đá vậy, căn bản là tự tìm đường chết.



Nếu như muốn vượt qua gia thế của Hạ Thần thì cần phải có đầy đủ tiền, đi đâu mới có thể kiếm được nhiều tiền như vậy đây?



Đầu óc xoay chuyển, cô nghĩ ra rồi, vé xổ số.



Cô nhớ lúc học đại học có nghiên cứu mấy kì với Minh Minh.



Chỉ cần trúng mấy kì thì có thể có nhiều tiền vốn hơn, đến lúc đó có thể giúp cho công ty của ba càng lớn mạnh hơn.



Nghĩ xong, Nguyệt Ly an tâm ngủ.



Hôm sau, bởi vì Liễu Dật đang học trung học, rất vất vả, nên đã sớm ngủ dậy, làm xong bữa sáng cho Nguyệt Ly. Lần sau muốn làm thì phải đợi đến năm ngày sau rồi.



Nhẹ nhàng đi vào phòng của cô, hôn một cái lên gương mặt của cô. Vẻ mặt Liễu Dật có chút rầu rĩ lại có chút không nỡ, cuối cùng cậu mới cầm cặp sách đi tới trường trước.