Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 9 :

Ngày đăng: 13:59 19/04/20


"Để em giúp chị bật nước ấm.”



"Dật thật tâm lý nha!" Nguyệt Ly cười nói.



"Về sau, lúc không có người hãy gọi bằng ông xã." Liễu Dật cúi người gần sát vào tai cô, nhẹ giọng nói.



Nguyệt Ly oán trách nói: "Đừng bày trò, em mới 18, bốn năm nữa mới đủ tuổi làm ông xã nhé."



"Không gọi như thế cũng được, hôn một cái, từ nay về sau hãy gọi bằng anh."



"Từ lúc thẳng thắn tình cảm xong, sao lại buồn nôn như vậy." Hắn bình thường đều là khiêm tốn có lễ.



Hắn tới gần nàng: "Hôn hay không hôn?"



Còn không chờ Nguyệt Ly trả lời, hắn cúi đầu xuống ngậm lấy cánh môi mềm

mại như hoa của cô, ôn nhu lại bá đạo hôn. Bàn tay to của hắn đem cô ôm

chặt vào trong ngực.



Nguyệt Ly giãy dụa nhưng vô dụng, cô đành tận tình hưởng thụ cảm giác tuyệt vời hắn mang lại cho cô.



Cho dù mới hôn lần thứ 2, động tác của hắn đã có tiến bộ rất lớn.



Nụ hôn chấm dứt, hai người thở hổn hển, dưới ngọn đèn màu cam, đôi mắt

hạnh của cô đong đầy nước, sáng long lanh, hai má phiếm hồng, mị hoặc

phong tình, xinh đẹp động lòng người.



Liễu Dật hận không thể lại

một lần nữa hôn môi cô, cảm giác này thật sự rất mỹ diệu, trước kia hắn

chưa bao giờ cảm nhận được, nhưng nhìn đồng hồ cũng không còn sớm, hắn

đành từ bỏ.



Rót cho Nguyệt Ly một ly nước uống cho bớt nóng, rồi hắn vào nhà tắm giúp cô chuẩn bị sữa tắm đầy đủ để cô tắm được thoải mái.



Ngâm mình trong bồn tắm rộng lớn, hơi nước mù mịt, Nguyệt Ly chậm rãi lau

thân mình. Lại không tự giác hồi tưởng một màn vừa nãy, hai má lại nóng

lên, nói như thế nào cô cũng không còn là người không hiểu phong tình,

thế nhưng lại thẹn thùng. Muốn dứt bỏ tạp niệm, nhưng trong đầu không

ngừng nghĩ đến hình ảnh cô và hắn cùng nắm tay nhau đến hết cuộc đời

này.



Trong lòng cô nghĩ ngợi sâu xa, không hề biết rằng thời gian cứ từng giây từng phút trôi qua, cô đã tắm thật lâu rồi.



Đột nhiên lời nói đầy quan tâm của Liễu Dật truyền đến. "Nguyệt Ly, sao em tắm lâu như vậy, xảy ra chuyện gì sao?"



Được hắn nhắc nhở, cô mới giật mình thoát ra khỏi trầm tư, cô trả lời: "Không có việc gì, lập tức xong rồi đây."



Nguyệt Ly mặc áo ngủ đi ra, nhớ tới một chuyện, nói: "Dật, hiện tại anh đang

học năm cuối, không thể bởi vì tình cảm của chúng ta mà ảnh hưởng đến

việc học, nếu không, đừng trách em không khách khí."
Giữa trưa, Minh Minh ở một nhà hàng đứng chờ Nguyệt Ly.



Ở trung tâm thành phố, nhà hàng này chi phí tốt mà thức ăn đều là mỹ vị,

cô đã sớm muốn đến, nhìn thời gian, vẫn chưa nhìn thấy Nguyệt Ly, cô cầm lấy di động gọi điện thoại thúc giục Nguyệt Ly: "Nguyệt Ly, cậu đi đến

đâu rồi?"



"Mình đang bị kẹt xe." Nguyệt Ly buồn bực nói. Thật vất vả mới ra ngoài được một chuyến, lại bị kẹt xe, phía trước có nhiều xe

nhiều như vậy, cũng không biết khi nào mới đến.



Trương Minh Minh

thở dài, cầm điện thoại vừa nói chuyện vừa mắng xối xả. Sau khi nói đã

đời, tâm tình khôi phục bình thường, Minh Minh bắt đầu nói chuyện bát

quái . Không có biện pháp, một người chờ ở nơi này, nhàm chán muốn chết.



"Khi nào thì giới thiệu bạn trai cậu cho mình biết đây?"



"Gấp cái gì." Nguyệt Ly nói. "Hắn hiện tại đang bận học, chờ sang năm học đại học, sẽ giới thiệu cho cậu biết."



"Được rồi."



Hai người đông kéo tây xả nói chuyện phiếm, bỗng nhiên màn hình đen ngòm,

Minh Minh tức điên người, điện thoại hết pin. Mở miệng mắng vài câu, cô

mới đến một cây điện thoại công cộng gọi điện cho Nguyệt Ly.



Bỗng nhiên không nghe thấy gì, dọa Nguyệt Ly chết khiếp, còn tưởng rằng xảy

ra chuyện gì ngoài ý muốn, hiện tại nghe Minh Minh nói như vậy, cô mới

an tâm.



Xe chạy nửa giờ sau thì đến nơi, thanh toán tiền, xuống xe, chỉ thấy Minh Minh dùng vẻ mặt buồn bực lườm cô.



"Minh Minh —— "



Nghe thấy tiếng Nguyệt Ly, Minh Minh chạy vội lại đây, hôm nay thật sự lưng cô mỏi muốn chết.



"Cậu đã đến rồi." Minh Minh nhẹ nhàng thở ra.



"Ừ, bọn mình đi vào đi."



Vừa vào cửa, mùi thơm thức ăn tràn ngập mũi.



Nguyệt Ly khen: "Minh Minh, cậu chọn nhà hàng này cũng không tệ lắm."



"Tất nhiên rồi, Minh Minh mình đây đã xuất mã là phải thế, sao lại tìm một chỗ loạn thất bát tao vớ vẩn được?"



Hai người thanh toán tiền, tùy ý nhấm nháp đồ ăn.



Một bữa trưa, cứ như vậy chậm rì rì ăn, ăn xong, thời gian không sai biệt lắm, hai người đều tự đi trở về.