Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ
Chương 15 :
Ngày đăng: 13:59 19/04/20
Người bỏ đi rồi, Liễu Dật ở trong phòng vệ sinh cười không khép được miệng. Ngày mai cô ta nhất định không được dễ chịu rồi, vừa mới chuyển đến đã tự gây phiền toái, mà như vậy cũng giảm không ít việc cho cậu.
Sáng sớm ngày hôm sau, dì Trương trở lại, lúc vừa lên lầu đã ngửi thấy một mùi hôi khó ngửi. Tối hôm qua, Cố Phương Phương vội vàng chạy về phòng, để lại trên mặt đất không ít thứ ô uế. Là do tiêu chảy sản xuất ra đấy, tất nhiên là vừa hôi vừa thối. Vốn đang có tâm tình tốt giờ lập tức mất sạch, là ai mất vệ sinh như vậy?
Dì Trương đen mặt bắt đầu dọn dẹp những thứ dơ bẩn kia.
Liễu Dật đi chạy bộ buổi sáng về, nhìn thấy dì Trương liền vui vẻ chào hỏi: "Dì trở về sớm vậy."
Dì Trương vừa mới dọn dẹp xong, tâm tình không tốt, vừa mở miệng liền hỏi: "Là ai mất vệ sinh như vậy, đại tiện lung tung?"
Liễu Dật cười tủm tỉm nói: "Cố Phương Phương."
"Quả nhiên là từ thành phố nhỏ lên đây, một chút lịch sự cũng không biết." Dì Trương tức giận nói.
"Dì đừng chấp nhặt với loại người này." Liễu Dật an ủi. "Chị Nguyêt Ly bảo cháu và dì hợp lực đuổi cô ta đi."
Đã có chuyện buổi sáng cho nên ấn tượng của dì Trương đối với Cố Phương Phương giảm đi nhiều, bà tất nhiên là vui lòng giúp đỡ. Sau khi tỉ mỉ nghe xong kế hoạch của Liễu Dật, dì Trương thỏa mãn gật đầu.
Khi Nguyệt Ly biết được chuyện này, cô cười tới đau cả bụng. Thời điểm ăn sáng, Nguyệt Ly thực vất vả nhịn xuống mới có thể không cười trước mặt Cố Phương Phương.
Cố Phương Phương tất nhiên là cũng cảm nhận được ánh mắt quái dị của ba người nhưng không nghĩ nhiều, yên tĩnh ăn đồ ăn của mình.
Sau khi ăn xong, ba người ngồi trên ghế sa lon xem ti vi, thanh âm tức giận của dì Trương bỗng nhiên truyền đến: "Sáng nay là ai đi đại tiện lung tung như vậy?"
Cố Phương Phương giật mình, sắc mặt lập tức trắng bệch, cúi đầu thật thấp.
Nguyệt Ly và Liễu Dật đều vui vẻ nhìn về phía Cố Phương Phương.
"Có phải là cô hay không?" Dì Trương đi đến trước mặt Cố Phương Phương, nghiêm khắc chất vấn.
Đối mặt với sự khiêu khích của anh ta, Liễu Dật không khách khí đáp trả: "Anh muốn nói với tôi về cuộc sống mà Nguyệt Ly muốn sao? Vậy tôi hỏi anh, anh biết cô ấy muốn cuộc sống như thế nào sao?"
Hạ Thần im lặng. Đối với con gái mà nói, không phải đơn giản chỉ là cuộc sống cẩm y ngọc thực thôi sao. Nhưng mà anh ta cảm thấy Nguyệt Ly không giống những người con gái khác, cô sẽ không nông cạn như vậy. Đột nhiên, trong đầu nảy ra một chuyện, anh ta nhếch môi, chậm rãi nói: "Tất nhiên cô ấy hy vọng có một cuộc sống vợ chồng tình cảm, người một nhà hòa thuận vui vẻ."
Một thiên kim tiểu thư như cô ấy hẳn là nên mơ ước như vậy, may mắn anh ta vô tình nhớ tới một câu phàn nàn mà chị họ đã từng nói với anh ta.
"Đúng vậy." Liễu Dật nhẹ nhàng gật đầu, sau đó lại vô cùng nghi hoặc hỏi: "Anh có thể vì cô ấy mà vứt bỏ cả rừng hoa sao?"
Cái này, Hạ Thần khó có thể trả lời được.
Liễu Dật giễu cợt nói: "Giang sơn dễ đổi, bản tính khó rời, một nam nhân cả ngày lưu luyến nơi bụi hoa sao có thể vì một cô gái mà thủ thân như ngọc đây?"
"Tôi không thể, chẳng lẽ cậu có thể sao?" Đàn ông luôn luôn có thể phân biệt rõ giữa tình yêu và tình dục, Hạ Thần không tin cậu ta có thể một mực không ngủ cùng người con gái khác.
"Trái tim của tôi ngay từ đầu đã ở trên người cô ấy rồi, cô ấy vui, thì tôi vui, cô ấy buồn, tôi cũng buồn, hình ảnh của cô ấy đã được khắc thật sâu vào trong tim, trong đầu của tôi." Liễu Dật nói: "So về tình cảm chân thành thì anh vĩnh viễn thua tôi, tôi khuyên anh nên từ bỏ đi, buông tha cho Nguyệt Ly, lấy gia cảnh của anh, tuyệt đối không thiếu gì con gái muốn làm người yêu của anh."
Hạ Thần bật cười: "Quả là suy nghĩ của học sinh cấp 3, đối với một cô gái mà nói, không phải cứ có tình cảm chân thành là có thể làm nàng rung động mà còn cần lãng mạn. Cậu có thể cho Nguyệt Ly lãng mạn sao?"
"Tại sao lại không thể chứ?" Liễu Dật lạnh lùng trả lời: "Đối với một cô gái, không phải là tặng cho cô ấy đồ trang sức quý giá mới được gọi là lãng mạn."
"Cậu..." Hạ Thần bị cậu làm cho tức giận tới nỗi không nói nên lời, tuy được cha chỉ điểm một chút nhưng mà đối với con gái, anh ta từ trước tới giờ đều làm theo suy nghĩ của mình, từ trong tiềm thức của anh ta, tặng cho con gái châu báu lộng lẫy, đồ trang sức quý giá chính là lãng mạn. Giờ phút này lại bị một tên tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh chỉ ra, trong lòng tất nhiên là không vui vẻ gì.
"Không nói được gì sao?" Liễu Dật cười lạnh "Nói tôi không hiểu con gái, kì thật chính anh mới là người không hiểu. Đừng tưởng rằng ngủ với nhiều người thì có thể hiểu được tình cảm của con gái."
Nói xong, không để ý gì đến vẻ mặt kinh ngạc của anh ta, Liễu Dật vui vẻ đi về nhà.
Giỏi cho cậu, ông đây tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho cậu. Liễu Nguyệt Ly, cô sớm muộn cũng sẽ là của tôi.