Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 14 :

Ngày đăng: 13:59 19/04/20


Nguyệt Ly vừa rồi đã khóc rất nhiều, mất đi không ít, hiện tại muốn bù lại.



Nhìn Nguyệt Ly ăn cơm, Liễu Dật cũng cảm thấy là một loại hưởng thụ, ở trong mắt cậu, vô luận cô ấy làm gì, đều là đẹp nhất.



Bỗng dưng, Cố Phương Phương lại tới gõ cửa, trong nháy mắt Nguyệt Ly tâm tình tốt bị phá hư, không muốn gặp cô ta, bảo Liễu Dật đi mở cửa.



Liễu Dật ra mở cửa, hỏi: "Chị Phương Phương, có chuyện gì không?"



Cố Phương Phương nhẹ giọng hỏi: "Liễu Dật, không biết, phòng bếp còn có thức ăn không?"



"Không có." Cậu chỉ làm một phần cho Nguyệt Ly.



"Ừ."



Liễu Dật tốt bụng nhắc nhở: "Nhưng mà, phòng bếp còn có rất nhiều nguyên liệu nấu ăn, chị thích ăn cái gì, tự mình nấu cũng được."



"Đã biết."



Nói xong, xoay người đi xuống dưới.



Hôm nay, bởi vì trong nhà có chuyện nên người giúp việc xin nghỉ, cô không thể bảo Liễu Dật xuống bếp, đành phải tự mình đi nấu. Cố Phương Phương nhìn thức ăn trong tủ lạnh, có chút buồn rầu, từ nhỏ ông nội bà nội rất thương cô, vì để cho cô sau này không cần lo lắng, sinh hoạt hàng ngày đều có người làm giúp, cô chỉ cần chuyên tâm học tập là được. Cho nên, cô cũng không biết nấu nướng.



Nhưng, may mắn là, trên bàn có một túi lớn bánh bao còn mới.



Nguyệt Ly ăn no, Liễu Dật liền bưng bát đĩa xuống rửa.



Nhìn thấy Cố Phương Phương ăn bánh bao, Liễu Dật kinh ngạc: "Chị Phương Phương, sao chị lại ăn bánh bao?"



Mặc dù không biết nấu nướng, nhưng cũng không cảm thấy có vấn đề gì, cô hờ hững nói: "Chị không biết nấu nướng, cho nên chỉ có thể ăn bánh bao."




Vừa nằm xuống không đến 10 phút, bụng lại đau, trong lòng cô vừa oán giận, rồi lại chạy vào nhà vệ sinh.



Lần này không khéo, đèn trong nha ̀vệ sinh sáng, nói rõ đã có người bên trong.



Bởi vì bên trong chỉ có một nhà vệ sinh, bụng cô lại đau lợi hại, chỉ có thể chờ.



"Ai ở bên trong?" Cô nhẹ nhàng hỏi một câu.



"Là em, Liễu Dật."



"Em họ, có thể nhanh một chút được không?" Bụng càng ngày càng đau, khuôn mặt xinh đẹp của cô bắt đầu vặn vẹo, giọng nói khổ sở tràn đầy cầu xin.



Liễu Dật biết cô ta có thể do ăn phải bánh bao hỏng bị tiêu chảy, bởi vì Nguyệt Ly không thích, cậu cũng không thích, mặc dù không thấy được, nhưng giày vò cô ta, trong lòng rất vui vẻ, đành chịu: "Chị họ, không được, một lát em cũng không giải quyết được, chị chờ một chút."



Nghe vậy, thân thể cô mềm nhũn, thật may là dựa lưng vào tường, không bị ngã xuống. Giờ phút này, cô đã nhịn rất vất vả, trên trán toát ra rất nhiều mồ hôi, cô hỏi lần nữa: "Em họ, chị nhịn không được, em nhanh một chút được không?"



Chỉ mới chốc lát, thanh âm của cô so với vừa rồi càng thêm đè nén, khổ sở.



Cố Phương Phương mất hết hi vọng, nếu còn chờ tiếp, trước sau gì cũng nhịn không nổi, nếu chuyện này, bị người khác biết, cô còn mặt mũi nào gặp người?



Cô phải nhịn xuống, cô tự động viên mình, lại thúc giục: "Em họ, xong chưa?"



"Em cũng không có biện pháp." Liễu Dật vẫn không ra ngoài.



Trời ạ, cô nhịn không được, cô đi ra ngoài. Trong nháy mắt đầu cô trống rỗng, chờ bình tĩnh lại, cũng không để ý được nữa, vừa xấu hổ lại vừa giận, cô chạy về phòng.



Quá mất mặt, lòng cô đập kịch liệt.