Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 27 :

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


Trước kia Cố PhươngPhương vẫn là một học sinh nỗ lực học tập tốt, lúc học tiểu học và trung học đều giành thời gian cho việc học nhưng bây giờ đã lên đại học rồi,cô cũng không có ý chí nỗ lực như trước kia nữa. Hiện tại cô muốn hưởngthụ cuộc đời sinh viên thật tốt. Kỉ niệm đầu tiên chính là muốn tham gia thi đấu chạy 100m ở đại hội thể thao của trường, lần này cô tham giahoàn toàn là muốn bù đắp những tiếc nuối trước kia.



Hạ Thầnrất tán thành, chỉ còn thời gian vài ngày nữa cho nên anh ta giúp CốPhương Phương tập luyện sau giờ học, nói cho cô biết những gì cần chú ý, trang phục, đồ ăn, còn có rất nhiều thứ khác nữa. Dù sau lúc học trunghọc anh ta cũng là người chạy nhanh đứng đầu danh sách đấy.



Cố Phương Phương rất cảm động khi anh ta bỏ thời gian ra chăm sóc cô, giúp đỡ cô rất nhiều.



Một đầu Cố Phương Phương chuẩn bị xuất phát, đầu bên kia Hạ Thần lấyđiện thoại ra chuẩn bị bấm giờ cho cô. Khi Hạ Thần phát hiệu lệnh ra, Cố Phương Phương dùng tốc độ nhanh nhất chạy về phía Hạ Thần.



Khi Cố Phương Phương chạy xong, nước cũng không kịp uống liền vội vãhỏi: "Thần, lần này có phải là nhanh hơn lần trước hay không?"



Hạ Thần cười cười gật đầu: "Đúng vậy, lần này chạy hết 17 giây, so với 18 giây của lần trước đã nhanh hơn rất nhiều."



Nghe vậy, Cố Phương Phương rất buồn bực: "Tại sao chỉ nhanh hơn có 1 giây thôi chứ!"



Hạ Thần an ủi: "Em cũng chỉ là tạm thời tập luyện, không phải là vậnđộng viên trong đội tuyển quốc gia, nhanh hơn một giây cũng đã tiến bộrất lớn rồi."



Cố Phương Phương là một người kiêu ngạo, thànhtích học tập từ trước đến giờ vẫn đứng đầu, hiện tại chương trình họcnhẹ hơn rất nhiều đương nhiên là muốn nhanh chóng luyện tập thể dục thểthao. Không tham gia thì thôi, đã tham gia thì nhất định phải đoạt đượcvị trí trong top 3. Trong phương diện học tập, từ trước đến nay cô đềutự ép bản thân, bây giờ trong phương diện thể dục thể thao, tất nhiêncũng như vậy.



"Em không hài lòng, vô cùng không hài lòng, ít nhất cũng phải trong lòng 15 giây." Cố Phương Phương nói.



Hạ Thần buồn cười nói: "Thân thể của em chưa từng được huấn luyện, hẳnlà sẽ có chút khó khăn, em tham gia thi đấu lại không phải vì để lấyphần thưởng, hội thể thao của trường mà thôi, không có gì quan trong, em đừng quá để ý đến chuyện thắng thua."



Cố Phương Phương bĩu môi: "Anh đang đả kích em sao?"



Hạ Thần nâng môi cười cười, đôi mắt hoa đào hẹp dài hơi hơi híp lại:"Anh cũng chỉ nói với em sự thật mà thôi, thả lỏng tâm tình một chút,cuộc thi đấu này không chỉ so về thực lực mà còn so về tâm trạng nữa."



"Em biết, nhưng mà tình hình hiện nay như thế này, em làm sao có thểvui vẻ đây?" Cố Phương Phương nhẹ nhàng nói ra, trên mặt không có vẻ gìlà tươi sáng cả.



"Cho nên, em không cần quá để ý đến thứ hạng hay thời gian, cứ cố gắng thi đấu, không cần băn khoăn nhiều."



"Em biết rồi, Thần, cảm ơn anh."




"Chúc chị ngủ ngon, bye."



"Bye bye."



Cúp điện thoại, Minh Minh lập tức lại gần, hỏi: "Em họ của cậu nói gì vậy, có phải là nháo lên muốn chia tay với Hạ Thần?"



Liếc nhìn Minh Minh, Nguyệt Ly cười như không cười, nói: "Cậu thử nói xem?"



"Nghe câu kể lúc trước thì em họ cậuc có lẽ chỉ tức giận một chút, cònkhông đến mức chia tay, chung quy cũng chỉ là bạn gái cũ tới gây chuyệnmột chút mà thôi." Minh Minh suy nghĩ một chút, phân tích nói.



Nguyệt Ly gật đầu: "Đúng vậy, em ấy đúng là đau lòng rồi, có một chútnghi ngờ Hạ Thần nhưng mình bào em ấy phải tin tưởng anh ta."



"Hạ Thần có thể tin sao?" Minh Minh cau mày hỏi.



"Đương nhiên là không thể, nhưng mà em họ đã yêu đương với anh ta thìphải học cách tin tưởng, nếu không bọn họ sớm muộn gì cũng chia tay.Trong tình yêu, kiêng kị nhất chính là nghi ngờ lẫn nhau."



"Lúc nào bên canh mình lại xuất hiện một chuyên gia tình yêu thế này?" Minh Minh cong cong khóe miệng.



"Chuyên gia tình yêu cái gì, cậu yêu đương rồi thì tự nhiên sẽ hiểu."



"Mình yêu đương? Cậu cũng biết bạch mã hoàng tử của mình còn không biết đang trốn ở chỗ nào." Minh Minh buồn bực nói.



Nguyệt Ly hỏi: "Không phải là cậu coi trọng cái người đẹo trai hôm đó xuất hiện trong cửa hàng bún ốc sao?"



"Anh ấy nha, từ sau lần gặp mặt lần trước cũng không được gặp lại nữarồi." Minh Minh càng buồn bực, khó khăn lắm mới gặp được một người đẹptrai lại có vẻ sạch sẽ như vậy, dáng vẻ rất không giống loại người không sạch sẽ như Hạ Thần.



"Thật đúng là đáng tiếc nha, nếu như có duyên thì hai người các cậu có thể gặp lại đó."



Minh Minh trừng mắt nhìn Nguyệt Ly, nhẹ nhàng phun ra một câu: "Nói thừa."