Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 33 :

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


"Chị quên nói cho em

một chuyện." Nguyệt Ly vừa mới nằm xuống không bao lâu thì chợt nhớ tới

chuyện này, đáng lẽ ra cô nên nói cho cô ta biết rằng Hạ Thần muốn cầu

xin tha thứ sau đó mới dội cho cô ta một gáo nước lạnh, khiến cho cô ta

tuyệt vọng.



Nhưng mà, bây giờ mới nói cũng có kế hoạch khác,

đây chính là gieo hy vọng cho cô ta, đợi đến khi cô ta phát hiện ra sự

thực, nhất định sẽ càng thú vị, không biết lúc đó vẻ mặt của cô ta sẽ

như thế nào đây?



"Chị họ, chị nói đi." Thanh âm của Cố Phương Phương vẫn suy yêu như trước.



"Em họ, em phải chăm sóc thân thể thật tốt, nếu không sao có thể đấu

cùng với Tôn Thiến kia?" Hiện tại, phải để cho Cố Phương Phương đấu với

những người con gái khác của Hạ Thần đến chết đi sống lại, cô ở bên cạnh xem chuyện vui, tiêu diêu tự tại biết bao.



"Chị họ, em..." Cố Phương Phương ngập ngừng, muốn nói lại thôi.



"Được rồi, em họ, thiếu chút nữa thì lạc đề, chị muốn nói cho em một

tin tốt đây, Hạ Thần gửi ở chỗ chị một cái đồng hồ rất quý giá, muốn chị đưa cho em làm quà tạ lỗi đó."



"Có thật không?" Vừa vui vừa

sợ lại có chút hoài nghi. Cũng không trách được Cố Phương Phương lại cảm thấy như vậy, ai bảo Hạ Thần phong lưu như thế, cô ta cho rằng Hạ Thần

hẳn là đã quên cô ta đi tìm những người con gái khác, không ngờ Hạ Thần

vẫn nhớ đến cô.



Nguyệt Ly nghe thấy thanh âm kích động của Cố

Phương Phương, rất muốn mắng cô ta một tiếng "Đồ đê tiện". Hai ngày

trước còn phản bội cô ta, lên giường với người con gái khác, hiện tại

chỉ cần tặng một cái đồng hồ, còn nhờ người khác đưa hộ, một chút thành ý cũng không có, nhưng mà lại có hiệu quả. Kì thật bản chất của Cố Phương Phương là một người cực kì hám tiền.



"Phải rồi, chị họ, chiếc đồng hồ hồ đó bề ngoài có đắt tiền hay không?" Cố Phương Phương cẩn thận hỏi.



Qủa nhiên là vậy, Nguyệt Ly nhếch miệng tạo ra một nụ cười trào phúng:

"Tất nhiên là đắt tiền rồi, là do Hạ Thần mua đó, sao có thể không đắt

tiền chứ?"



"Cũng đúng." Cố Phương Phương khẽ gật đầu: "Chị họ, bao giờ chị về nhà?"



"Có lẽ sẽ muộn một chút."



"Được, em đợi chị."



"Không còn việc gì nữa, em nhớ nghỉ ngơi thật tốt đó, chị cúp máy đây."



"Được."



Nguyệt Ly ngáp một cái, trở về giường ngủ một giấc.



Trong lúc mơ mơ màng màng, chuông điện thoại không ngừng vang lên, nhìn màn hình, mấy cuộc điện thoại đều là của Minh Minh gọi tới, còn có cả

tin nhắn. Nguyệt Ly vội vàng nghe điện thoại: "Minh Minh, mình tới ngay


"Anh biết rồi." Liễu Dật gật gật đầu.



Bước vào phòng khách, Liễu Dật lớn tiếng chào hỏi dì Trương rồi mới buông cặp sách rồi rửa tay ăn cơm.



Mặc dù chỉ có mấy ngày không gặp nhưng Nguyệt Ly lại cảm thấy như đã

qua rất nhiều năm, cô ngồi đối diện với Liễu Dật, ngắm nhìn cậu ăn cơm.



Cậu ăn uống rất tao nhã, từ từ nhai, chậm rãi nuốt, cẩn thận tỉ mỉ.



Mày kiếm nghiêng nghiên, đôi mi dài mượt, khóe mắt mỉm cười, khuôn mặt

tuấn dật, không có thứ gì không hấp dẫn ánh mắt của Nguyệt Ly.



Đối mặt với ánh mắt nóng bỏng của Nguyệt Ly, Liễu Dật vẫn bình tĩnh ăn cơm như cũ, không nhanh không chậm.



Cơm nước xong xuôi, Liễu Dật cảm thấy cả người đều là mồ hôi rất khó chịu liền đi tắm rửa trước.



Nguyệt Ly nhân lúc này đi nhìn Cố Phương Phương một chút.



Nghe thấy tiếng gõ cửa, Cố Phương Phương vui vẻ ra mở cửa "Chị họ, chị mau vào đi."



Sau khi đi vào, Cố Phương Phương nhiệt tình mời Nguyệt Ly ngồi, bưng

trà rót nước, so với trước kia thì khác nhau một trời một vực. Trước

kia, ngoại trừ một số việc nhà mà dì Trương bắt làm ra thì bình thường

không phải cứ ở trong phòng thì chính là ra ngoài hẹn hò với Hạ Thần.

Hiện nay, hai người cãi nhau nhưng cô ta lại có đồng hồ vàng, mọi sự chú ý đều dồn lên chiếc đồng hồ vàng đó.



"Em họ, em không ăn cơm sao?" Nguyệt Ly quan tâm hỏi.



"Cảm ơn chị họ đã quan tâm, em vẫn chưa đói." Cố Phương Phương cười nói.



Nguyệt Ly thở dài, lại nói: "Em cứ tiếp tục như vậy cũng không phải cách hay, tương lai có ý định gì không?"



Cố Phương Phương lạnh lùng cười: "Con đường tương lai em đã nghĩ kĩ

rồi, cho dù em không thể ngăn cản anh ấy có tình nhân bên ngoài nhưng

mà, nhất định phải đạt được một nửa gia sản của anh ấy."



"Em

muốn gia sản của anh ta, điều kiên tiên quyết là kết hôn với anh ta."

Nguyệt Ly nói "Nếu như có thể gả vào nhà giàu thì em chính là chim sẻ

biến thành phượng hoàng rồi, về sau sẽ có vô số tài phú đó."



"Cho nên, anh ấy đã tặng em đồng hồ vàng rồi thì em sẽ cho anh ấy bậc

thang để đi xuống." Mặc dù người đàn ông mình yêu có nhân tình cô cũng

rất thương tâm nhưng thương tâm xong cô vẫn phải sống cuộc sống của

mình. Nếu như anh ấy tiếp tục tổn thương cô, cô liền đem tất cả tình yêu mà cô dành cho anh ấy chuyển qua cho tiền của anh ấy. Bất kì ai cũng có thể phản bội mình, chỉ có tiền là không thể.



Đây chính là cái gọi là thế giới trọng vật chất, gần hai tháng từ một huyện nhỏ chuyển

đến sống trong thành phố lớn này, Cố Phương Phương đã không còn là cô

gái ngây thơ trước kia rồi.