Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 32 :

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


Nói chuyện xong rồi, Hạ Thần liền đi. Trên đường, Tôn Thiến đang hướng anh mà đến.



Hạ Thần giọng nói rất ác liệt: "Cô tới làm gì?"



Tôn Thiến cười đến quyến rũ: "Em tới làm gì, anh vẫn không rõ, anh bây giờ tức giận, em đương nhiên là cho anh hả giận ."



"Chỉ mình em làm được hả?" Hạ Thần giọng nói dịu đi không ít, cẩn thận quan

sát cách ăn mặc hôm nay của cô ta, đúng là giống như trước phong

cách trước kia, lẳng lơ mê người,"Xem bộ dáng là tỉ mỉ mà đến."



Tôn Thiến cười đến càng thêm rực rỡ: "Đàn ông không phải đều thích phụ nữ ăn mặc thật xinh đẹp quyến rũ bọn họ sao?"



Hạ Thần gật đầu: "Đúng là như thế, bộ dáng của em, anh rất hài lòng."



Tôn Thiến đến gần anh ta, tại gò má anh ta thổi hơi: "Đa tạ Hạ thiếu khích lệ."



Hạ Thần nói: "Thật là một tiểu yêu tinh, chuẩn bị đi đâu cho anh hả giận?"



Tôn Thiến dịu dàng nói: "Anh quyết định đi, nghe lời anh."



"Được, vậy em đi theo anh."



Hạ Thần dắt tay của cô ta, rời đi sân vận động.



Nguyệt Ly mới đi mấy bước, liền nghe thấy giọng nói của Tôn Thiến, liền ở sau

lưng bọn họ lắng nghe, bọn họ chỉ lo nói chuyện, đâu còn chú ý những

người khác, vì vậy, căn bản Nguyệt Ly đem lời nói của bọn họ nghe rõ

ràng.



Môi đỏ mọng, nâng lên nụ cười sáng lạng. Nếu là Cố Phương

Phương nghe được tin tức Hạ Thần lại cùng Tôn Thiến đi thuê phòng, không biết sẽ cảm thấy trời sập, hay là vô cùng tuyệt vọng, đáng để mong chờ.



Trở lại ký túc xá, tắm rửa, ăn cơm, đều là một bộ tốt tâm tình bộ dáng, Minh Minh đi tới, hỏi "Chuyện gì vui mừng như thế?"



"Ôi chao. . . . . ." Nguyệt Ly thở dài, nói thầm vào tai cho Minh Minh biết đã xảy ra chuyện gì.



Minh Minh nghe xong, lộ ra vẻ mặt mong đợi, sau đó chuyện diễn ra như thế

nào. Đối với chuyện này, Minh Minh tiến hành một lần phân tích.



Loại tình huống thứ nhất, Cố Phương Phương sau khi biết, giận dữ, cùng Hạ

Thần chia tay. Tình huống thứ hai chính là, tới cửa cùng Hạ Thần và Tôn

Thiến tính sổ, sau đó chia tay. Cuối cùng chính là, yên lặng chịu được,

giả câm giả điếc.



Bởi vì Minh Minh không biết Cố Phương Phương,

cho nên đưa ra kết luận còn thiếu một tình huống, đó chính là tình huống thứ tư, Cố Phương Phương tìm bọn họ tính sổ, nhưng sẽ không cùng Hạ

Thần chia tay, chính miệng Cố Phương Phương từng nói qua, cô ta rất yêu

Hạ Thần, sẽ không chia tay.



Nghe Nguyệt Ly giải thích, Minh Minh bừng tỉnh hiểu ra gật đầu, sau đó tiếp tục xem nàng Anime.



Trước tiên Nguyệt Ly gọi điện thoại cho Liễu Dật, cùng chia sẻ chuyện này với cậu ấy.



Liễu Dật sau khi nghe, ôm bụng cười lăn lộn, trong sáng tiếng cười truyền

tới phía bên cô, Nguyệt Ly cũng vui vẻ. Cô rất thích dáng vẻ cậu ấy

cười, ánh mặt trời thanh xuân, tràn đầy sức sống.



Trò chuyện hết chuyện này, Nguyệt Ly bắt đầu hỏi thăm cuộc thi của cậu ấy, hết cách rồi, kỳ thi cao trung là quan trọng nhất.



Liễu Dật nhẹ nhõm nói: "Yên tâm, Nguyệt Ly, em chờ thực hiện cam kết của em đi."



Nguyệt Ly cười nói: "Em chờ."


Một tin nhắn ngắn gọn, cũng làm cho Nguyệt Ly rất cao hứng, hi vọng có thể nghe được giọng nói của cậu ấy.



Cuối cùng lý trí chiến thắng tình cảm, buổi chiều bọn họ đều có việc của

mình, đợi đến buổi tối, bọn họ có thể tha hồ nói chuyện.



Đã vào

tháng mười một, chỉ là, phía đông nam thành phố, thời tiết vẫn tương đối nóng bức, buổi chiều mặt trời mặc dù không gay gắt như mùa hè, nhưng

vẫn rất nóng.



Lúc này, Nguyệt Ly đứng ở trên đường chạy, có kinh

nghiệm buổi sáng, tâm tình thả lỏng rất nhiều, có thể vào trận chung kết đã vô cùng may mắn, cuối cùng có thắng được hay không đã không quan

trọng.



Theo tiếng súng vang lên, các vận động viên bắt đầu ra sức chạy. Sự chịu đựng cuộc so tài, tất cả mọi người không dám chạy hết

sức, giữ vững tốc độ đều đặn. Bên ngoài sân những tiếng cổ vũ, rõ ràng

vang dội, ở bên tai không dứt.



Chạy hai vòng đã có chút không

được Nguyệt Ly nghe được tiếng động trong lớp, cười với Liễu Dật, cô cắn răng kiên trì . Đến vòng cuối cùng, đã có người bắt đầu chạy nước rút.



Nguyệt ly vẫn giữ vững tốc độ ban đầu, chờ đến100m cuối cùng, cô dốc hết sức

chạy về phía trước, cố gắng đến cuối cùng. Mắt thấy, sắp về tới đích, có người ngã xuống, cuối cùng Nguyệt Ly là người thứ bảy chạy về đích.



Thở hổn hển, Nguyệt Ly được người chậm rãi đỡ trở lại đại bản doanh, bởi vì buổi sáng, Minh Minh cẩn thận chăm sóc mình, hỏi han ân cần , làm rất

chu đáo.



"Cám ơn cậu, Minh Minh." Nghỉ ngơi đủ rồi, Nguyệt Ly nói cảm ơn.



"Cậu và mình là quan hệ gì, không cần phải nói cảm ơn." Minh Minh cười nói.



Những trận đấu khác, Nguyệt Ly không có tâm tư xem, chỉ muốn sớm một chút gọi điện thoại cho Liễu Dật.



Minh Minh rất là thông cảm cho tâm tình vội vã của cậu ấy, cũng giống như

cô, muốn gặp lại anh trai đẹp đêm đó một lần, sẽ không ép buộc cậu ấy

cùng nhau đi theo xem thi đấu.



Một mình Nguyệt Ly trở về ký túc xá.



(Ở nữ nhân trên thế giới), đàn ông mới là quan trọng nhất. Những lời này, hình dung về Cố Phương Phương một chút cũng không sai.



Từ trong miệng chị họ biết rõ được sự thật, cô tiếc nuối không dứt, nhưng, trong đầu lại hiện lên hình ảnh cô và Hạ Thần đã từng, đã từng ở cùng

nhau là như vậy hạnh phúc, vui vẻ.



"Tại sao?" Giọng nói không cam tâm, oán hận, hai mắt đã sưng lên một chút, đều lười phải để ý thân thể của mình.



Cô chỉ nghĩ tới tình cảm của mình, ban đầu mơ ước ở trường học đã sớm không biết vứt đi đâu?



Hạ Thần, anh đến cùng có phải hay không thật lòng yêu em? Nếu yêu em thì tại sao, không gọi điện cho em?



Có lẽ, chỉ có một mình cô ở chỗ này gặm nhấm vết thương, mà Hạ Thần lại đi theo người phụ nữ khác nói chuyện yêu đương, thậm chí, không để ý tới

bạn gái hiện tại, cùng người phụ nữ khác làm loạn.



Mỗi lần nghĩ tới những thứ này, trái tim như bị vỡ ra , đau đến chết đi sống lại.



Đang lúc cô đau khổ sở, điện thoại di động vang lên.



Đầu óc Cố Phương Phương nghĩ đến đầu tiên chính là Hạ Thần gọi điện thoại

tới nói xin lỗi, cầu xin tha thứ, khi nhìn vào màn hình điện thoại, con

ngươi vừa có chút ánh sáng lại ảm đạm xuống, tiếng chuông reo một lúc

lâu, điều chỉnh cảm xúc một chút , mới nhận điện thoại: "Chị họ, có

chuyện gì?"