Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ
Chương 31 :
Ngày đăng: 14:00 19/04/20
Đã đến phòng y tế, bác sĩ lập tức hỏi han tình trạng của Cố Phương Phương, cô cũng nói như vừa rồi.
Bác sĩ biết là đau bụng kinh liền kê thuốc giảm đau và dặn dò vài việc cần chú ý. Cố Phương Phương cẩn thận ghi nhớ từ việc.
Nguyệt Ly đi ra ngoài lấy thuốc, khi trở về lại đụng phải Hạ Thần.
Hạ Thần lườm cô, vội vã bước vào bên trong phòng ý tế.
"Hạ Thần, anh còn có mặt mũi tìm đến đây?" Nguyệt Ly mang vẻ mặt không
vui mở miệng. Tên này đúng là vô tâm, Cố Phương Phương không khỏe nhưng
lại không nghĩ gì đến thân thể của cô ấy, chỉ lo cho bản thân mình. Dù
sao anh ta cứ tiếp tục như vậy, cô làm người chứng kiến cũng cảm thấy
vui vẻ, may mắn là nhịn được mới không bật cười.
"Anh sao lại
không dám đến chứ?" Trên mặt Hạ Thần tối tăm buồn bực nhìn về phía
Nguyệt Ly, trong con ngươi tỏa ra ánh sáng lành lạnh như một lưới đao
sắc bén, hận không thể đâm chết Nguyệt Ly.
"Tôi chưa từng thấy người nào làm bạn trai lại thất bại như anh!" Bây giờ là một cơ hội tốt để chế nhạo, nhục nhã anh ta.
"Anh làm sao mà thất bại chứ?" Hạ Thần nghe thấy vậy lập tức đen mặt.
Làm bạn gái của Hạ Thần anh, người nào được cũng được một bước lên trời. Bất luận là về vật chất hay tinh thần, không gì làm anh ta không thể
thỏa mãn bọn họ. Liễu Nguyệt Ly này mới quen biết không bao lâu, làm sao có tư cách đánh giá anh ta?
"Anh còn có mặt mũi hỏi tôi? Tự mình nghĩ kĩ đi." Nguyệt Ly không để ý đến anh ta, đi qua đỡ Cố Phương Phương.
Từ đầu đến cuối Cố Phương Phương đều im lặng không nói gì, không thèm ngó ngàng gì đến Hạ Thần.
Có tâm tư cãi nhau với chị họ nhưng lại không hỏi han gì đến tình trạng của mình. Nếu anh ta còn không chịu hối cải, mình nhất định phải để cho anh ta chịu nhiều đau khổ.
"Phương Phương, em đưng đi." Hạ Thần gọi cô.
Thân thể Cố Phương Phương có chút ngừng lại nhưng lại nhanh chóng bước nhanh hơn.
"Phương Phương, chờ anh một chút." Hạ Thần nhanh chóng đuổi theo.
Nguyệt Ly tức giận trả lời: "Hạ Thần, anh đừng làm phiền nữa có được không, em họ của tôi cần được nghỉ ngơi."
"Được, được, Phương Phương, em nghỉ ngơi cho tốt, mấy ngày nữa anh sẽ
lại tìm em." Hạ Thần suy nghĩ một chút, rốt cục để cho các cô rời đi.
Hạ Thần không tiếp tục làm phiền, trong lòng Cố Phương Phương cũng thở
ra một hơi. Biểu hiện hôm nay của anh ta tự như một cái gai nhọn đâm vào trái tim vốn đã đầy vết thương của cô.
Thấy sắc mặc Cố Phương Phương ngày càng trắng, trong lòng Nguyệt Ly lại càng vui vẻ nhưng mà
lời nói ra lại càng nghiêm túc ân cần: "Làm sao vậy, có phải bụng đau
lắm không?"
"Em không sao, cảm ơn chị, chị họ."
Nguyệt Ly khẽ cười nói: "Đứa ngốc, tại sao ngày nào cũng nói cảm ơn chị, chăm sóc em là điều chị nên làm."
sao có thể chi tiết như em ấy nói." Nguyệt Ly xụ mặt nói.
"Anh có gọi cho cô ấy nhưng cô ấy không nghe máy." Hạ Thần thở dài nói, hai cô gái này thật là phiền phức.
Nguyệt Ly nói: "Không nghe thì anh tiếp tục gọi, gọi đến khi nào cô ấu
nghe thì thôi." Tên này ngu chết đi được, không nghe thì không làm gì
nữa sao.
"Nhưng mà cô ấy tạm thời không muốn nghe thấy giọng
nói của anh, anh sao có thể quấy rầy cô ấy." Đôi mắt Hạ Thần buồn bã
"Hiện giờ anh chỉ muốn biết một chút tình trạng thân thể của cô ấy, em
nói cho anh biết đi."
"Cơ thể thì không có gì đáng ngại."
Nguyệt Ly trợn trắng mắt, cuối cùng mới chậm rãi nói "Uống thuốc rồi,
bây giờ đang ở nhà nghỉ ngơi, anh không cần lo lắng."
"Sao anh có thể không lo lắng, cô ấy là bạn gái của anh."
Nguyệt Ly nghe thấy vậy thì phì cười: "Anh thừa nhận em ấy là bạn gái
của anh vậy anh làm tròn trách nhiệm của một người bạn trai chưa?"
Hơi dừng một chút, cô bổ sung nói: "Anh chỉ biết nghĩ đến bản thân
mình, đã bao giờ quan tâm tới cảm nhận của em ấy chưa?" Cô cam đoan, cô
không phải là cảm thấy bất công vì Cố Phương Phương, cô đơn giản chỉ là
đang khích bác ly gián.
Kết quả cô muốn chính là bọn họ yêu nhau lắm cắn nhau đau, cô ở bên cạnh xem kịch.
"Anh trước kia chỉ là nhất thời hồ đồ, bây giờ không phải là đang tìm
cô ấy sao?" Hạ Thân lại thở dài "Chỉ là cô ấy không chịu nghe điện thoại lại không muốn gặp anh, hiện tại chỉ có em mới giúp được anh."
"Tôi giúp anh?" Nguyệt Ly nghi ngờ nói "Tôi làm sao có thể giúp anh?"
Hạ Thần đã sớm nghĩ kĩ, nói: "Đương nhiên là mỗi ngàu tặng quà, em có thể giúp anh đưa cho cô ấy."
Nguyệt y liếc nhìn anh ta: "Tôi muốn phí chuyển phát, tôi không là không công đâu."
Hạ Thần gật đầu: "Đương nhiên, tất nhiên sẽ không bạc đãi em."
"Vậy hôm nay muốn đưa cái gì?" Nguyệt Ly hỏi.
"Một cái đồng hồ." Hạ Thần lấy từ trong ngực ra một hộp quà tinh xảo.
Nguyệt Ly mở ra xem, ánh vàng rực rỡ, vừa nhìn đã biết là giá trị xa
xỉ, xem ra trong mắt anh ta Cố Phương Phương đúng là quan trọng.
"Cô ấy nhất định sẽ thích." Hạ Thần chắc chắn nói.
"Hy vọng như vậy."