Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 35 :

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


"Đã là quá khứ?" Cố Phương Phương cười lạnh "Tối hôm qua còn có người nhìn thấy anh đi thuê phòng với cô ta đấy."



"Đó tuyệt đối và vu khống, từ khi anh bắt đầu ở bên em thì anh đã không hề lui tới với những bạn gái cũ nưa." Hạ Thần nhìn Cố Phương Phương,

thâm tình chân thành nói "Anh thật lòng muốn qua lại nghiêm túc với em

mà."



"Thật lòng?" Cố Phương Phương lạnh giọng chất vấn "Thật lòng của anh ở chỗ nào chứ?"



Hạ Thần nâng môi cười tà mị: "Anh đã tặng em đồng hồ vàng, còn có 999 đóa hồng ở trên xe nữa. Em có thích không?"



"Em đã nhận được đồng hồ." Cố Phương Phương nhìn chung quanh một vòng,

không thấy hoa hồng đâu, ngẩng đầu lên nhìn anh ta "Vậy còn hoa hồng

đâu?"



"Còn ở trong xe, anh xuống lấy cho em." Hạ Thần biết rõ

trong lòng cô đã dao động, không bao lâu nữa sẽ tha thứ cho anh ta. Anh

ta nhân lúc cô không phòng bị, lén hôn lướt qua đôi môi của cô. Hương vị thực ngọt ngào, so với mật ong còn ngọt hơn. Mang theo tâm tình tràn

ngập vui vẻ, anh ta bước ra ngoài đi lấy hoa hồng.



Nguyệt Ly

và Liễu Dật xem ti vi ở phòng khách nhưng thực ra lỗ tai lại dựng thẳng

lên để nghe ngóng động tĩnh bên trong phòng của Cố Phương Phương. Lúc

đầu là Cố Phương Phương tức giận, thanh âm rất lớn, không hề liên quan

gì đến thân thể suy yếu của cô ta, còn Hạ Thần thì lại giả vờ thành

thực, đáng thương. Nghĩ tới cảnh đó, Liễu Dật và Nguyệt Ly vừa thảo

luận, vừa buồn cười, hai người thấy Hạ Thần bước ra thì mới giả vờ

nghiêm túc xem ti vi.



Đợi đến khi Hạ Thần trở lại còn đem theo một bó hoa hồng lớn, Nguyệt Ly đoán rằng họ đã là hòa với nhau, không

biết chừng còn bàn đến chuyện hôn nhân rồi, thực hy vọng là như vậy.



"Hạ thiếu gia, anh đối xử với em họ tôi thật tốt, hôm qua là đồng hồ

vàng, hôm nay lại có thêm đóa hoa lớn như vậy." Thời điểm Hạ Thần bước

lên lầu, Nguyệt Ly nói ra một câu như vậy.



"Đó là đương nhiên, cô ấy là bạn gái của anh, đối xử tốt với cô ấy là chuyện anh nên làm,

nhưng mà, đáng tiếc, Liễu Nguyệt Ly em không có số hưởng thụ những quà

tặng của anh." Hạ Thần cảm thấy vô cùng hài lòng, cuối cùng còn không

quên chế giễu Nguyệt Ly một câu vì lúc trước đã đá anh ta.



Nguyệt Ly làm như nghe không hiểu ẩn ý bên trong lời nói của anh ta,

khóe miệng khẽ nhếch, cười nói: "Không sao, không phải anh nhìn trúng em họ của tôi sao? Tình cảm của tôi và em ấy rất tốt." Anh ta thì có gì

tốt chứ, ngày nào cũng gây chuyện bên ngoài, nếu như thực sự yêu anh ta

thì mỗi ngày đều phải lo lắng xem anh ta có tìm tình nhân ở bên ngoài

hay không. Cho dù anh ta có tìm thì cũng chẳng làm gì được anh ta. Cuối
em?"



"Thế như mà bây giờ bọn họ làm lành rồi." Liễu Dật cau mày nói.



Khóe miệng Nguyệt Ly vẽ ra một nụ cười lạnh: "Anh tin em đi, không bao

lâu nữa khẳng định sẽ nghiêm trọng hơn thế này, anh và em chỉ cần xem

chuyện vui mà thôi. Nhìn bọn họ đau khổ em liền thấy vui vẻ."



Đôi mắt của Liễu Dật tràn đầy ôn nhu hỏi: "Tại sao em lại hận Hạ Thần

như vậy?" Còn có, tại sao cô lại thay đổi lớn như vậy, lúc đầu thích Hạ

Thần như thế, bây giờ lại hận đến mức độ này? Đây là vấn đề cậu vẫn giữ

trong lòng, không dám hỏi ra. Hơn nữa, từ thái độ và hành động của cô,

cậu biết rõ cô đã không còn là cô gái ngây thơ lúc trước. Có đôi khi,

lúc cô ở một mình, ánh mắt của cô giống như đã từng trải qua tang thương của cuộc đời. Chỉ có khi cô ở cùng cậu cô mới hoàn toàn thả lỏng. Có

phải cô đã xảy ra chuyện gì mà cậu không biết hay không?



Nguyệt Ly thở dài, nói: "Tất cả những thắc mắc của anh, em sẽ nói cho

anh biết nhưng không phải bây giờ." Ở bên nhau lâu như vậy, sao cô lại

không biết cậu nghĩ gì. Cậu không hỏi không có nghĩa là cô không hiểu.

Có một số chuyện thực sự là quá quỷ dị, nhất thời khó có thể nói rõ.



"Được, lúc nào em muốn nói thì hãy nói."



"Không còn sớm nữa, anh đi tắm trước đi, nghỉ ngơi sớm một chút." Nguyệt Ly nhẹ nhàng dặn dò.



"Em cũng vậy."



Liễu Dật thở dài hôn lên trán của cô rồi mới xoay người rời đi. Trong

khoảnh khắc đó, cậu quyết định, chuyện của cô chính là chuyện của cậu,

cậu sẽ dùng hết sức để giúp cô.



Ngày hôm sau, Liễu Dật vẫn giống như trước, dậy sớm làm đồ ăn sáng, hai người cùng nhau ăn sau đó mới bắt xe bus tới trường.



Từ khi Cố Phương Phương tha thứ cho Hạ Thần, anh ta cảm thấy đã khiến

cho cô đau khổ cho nên hôm nay đặc biệt tới đón cô đi học.



Nhận được điện thoại, Cố Phương Phương lập tức xuống lầu chờ đợi, thấy

chiếc xe hạng sang kia càng ngày càng tới gần, trong lòng cũng càng lúc

càng vui vẻ. Nếu đã yêu anh, vậy thì sẽ lựa chọn tin tưởng anh.



Hạ Thần đưa Cố Phương Phương đi ăn sáng sau đó mới lái xe đến trường.

Đến trường rồi, vào lớp học, Cố Phương Phương chú ý tới các nữ sinh

trong lớp nhìn mình bằng ánh mắt vừa hâm mộ vừa đồng tình, trong lòng

cảm thấy rất khó hiểu, các cô ấy làm sao vậy?