Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 36 :

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


Một người nữ sinh bên cạnh nhỏ giọng hỏi cô: "Phương Phương, có phải Hạ thiếu tới đón cậu đi học không?"



Cố Phương Phương gật đầu một cái, hỏi,"Có gì không?"



"Không, liền tùy tiện hỏi một chút thôi." Dừng một chút, cậu ấy hỏi tiếp, "Cậu và anh ấy có sảy ra chuyện kia không?"



"Chuyện gì?" Cố Phương Phương không hiểu nhìn về phía nữ sinh kia.



"Thật sự không biết?" Nữ sinh kia kinh ngạc nói.



Cố Phương Phương thành thật gật đầu một cái, cậu ấy đang muốn hỏi cái gì?



Nữ sinh trong lòng một trận mồ hôi, tới gần tai cô hỏi: "Tối hôm qua cậu và Hạ thiếu thuê phòng rồi sao?"



Như vậy hẳn là rõ ràng đi, vừa rồi khi đi tới, trong lớp liền nhìn thấy Hạ

Thần lái xe đưa cậu ấy tới trường, vì vậy 38 nữ sinh trong lớp, liền suy đoán tối hôm qua bọn họ có xảy ra chuyện kia không, cô ngồi ở bên cạnh

Cố Phương Phương, cho nên, nhiệm vụ này liền giao cho cô, cô và Cố

Phương Phương không thân, chỉ có thể cố gắng thôi. Không ngờ, cậu ấy thế nhưng không biết "Cái đó" là có ý gì, thật không biết là thật thuần

khiết, hay là giả bộ?



Sắc mặt Cố Phương Phương đột nhiên đỏ lên, lắp bắp nói: "Cậu. . . Sao lại hỏi cái này ?”



"Cậu cứ trả lời đi có hay không có?"



Cố Phương Phương lắc đầu.



Mọi người liền than thở một hồi, bọn họ đều đoán là có, không nghĩ đến, Hạ

Thần có thể cầm giữ được, cô gái xinh đẹp như vậy, không phải là hàng

đêm đêm xuân sao?



Cố Phương Phương không hiểu, thừa dịp còn

chưa vào học, vội vàng chạy ra ngoài. Dù sao, cô và những người khác

không quen, ở cùng một chỗ, cảm thấy có chút không được tự nhiên.



"Cậu nói một chút có phải cậu ấy đi tìm Hạ Thiếu nói chuyện này không?" Một giọng nữ chói tai vang lên trong lớp học.



Vì vậy, lại xảy ra một trận tranh cãi.



Cố Phương Phương trong lòng uất ức, trực tiếp gọi điện thoại cho Hạ Thần tới đây.



Lúc Hạ Thần chạy tới, nhìn thấy vẻ mặt cô ấy không đúng, hỏi "Sao vậy, có người bắt nạt em sao ?"



Hốc mắt Cố Phương Phương đỏ lên, khẽ gật đầu.
người đi hết, cô mới dám đứng dậy, cả người ẩm ướt, còn có mùi hôi ghê

tởm, cô thật sự không dám đi vào lớp, đành phải trốn học đi về. Nhưng,

cặp của cô vẫn còn ở trong lớp, trên người chỉ còn ít tiền, cô không

quan tâm được nhiều như vậy, liền gọi điện thoại cho Hạ Thần.



Hạ Thần đang học, điện thoại vang lên, nhìn thấy là số lạ, trực tiếp tắt

máy, cũng lập tức tắt nguồn, đành chịu vì giáo viên đang điểm danh, anh

phải chú ý nghe.



Cố Phương Phương nghĩ, Nếu Hạ Thần vẫn

không nghe điện thoại, sẽ gọi tiếp, nhưng đối phương đã tắt máy, hôm nay thật sự rất đen đủi.



Làm sao bây giờ? Ai có thể giúp cô đây?



Ở trường học trừ Hạ Thần, chị họ, cô không biết còn có thể nhờ ai nữa.

Bọn họ đều đang học, nếu đi với bộ dạng này, nhất định sẽ bị người khác

cười, cô không thể đi.



Không thể về nhà, Hạ Thần lại không nghe điện thoại, cũng không về lớp được, cô đi tới gốc cây, buồn bã ngồi xuống.



Giờ phút này, nước mắt Cố Phương Phương giống như vỡ đê, ầm ầm rơi xuống, cô khóc rất nhiều.



Có nam sinh đi ngang qua, thấy người đẹp khóc thút thít, không đành lòng,

lúc đến gần, ngửi thấy mùi ghê tởm kia, liền ngần ngại.



Cuối cùng tan học, Cố Phương Phương lập tức đi về phía căn tin, gọi điện

thoại. Hạ Thần thấy số vừa nãy, còn gọi lâu như vậy, mang theo thắc mắc, anh nghe điện thoại: "Này ——"



Nghe được giọng nói của anh

ấy, Cố Phương Phương kích động lại muốn rơi lệ, cô tự nói với mình phải

nhịn xuống, giọng nói khàn khàn: "Là em, Thần."



Cẩn thận nghe, là Cố Phương Phương, Hạ Thần nghe ra giọng nói của cô ấy không thích hợp, vội hỏi: "Em làm sao vậy?"



"Em ở cửa căn tin chờ anh, anh lập tức tới đây, được không?" Giọng nói Cố

Phương Phương tràn đầy cầu xin, Hạ Thần nghe xong thấy kinh ngạc, trả

lời một tiếng, lập tức chạy tới.



Chờ một lúc, cuối cùng Cố

Phương Phương cũng gặp được Hạ Thần, không thèm để ý mình đang ở đâu,

trực tiếp nhào tới, Hạ Thần ôm lấy cô ấy, ngửi thấy một mùi ghê tởm, làm cho anh lập tức buông cô ấy ra.