Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 37 :

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


Khi bị đẩy ra, Cố Phương Phương khó hiểu nhìn Hạ Thần, ánh mắt có chút bi

thương, khóe môi giật giật: "Thần, tại sao anh lại đẩy em ra?"



Không thể nói và bởi vì mùi hôi trên người cô, Hạ Thần nhỏ giọng nói:

"Đây là nơi công cộng, chúng ta vẫn cần chú ý một chút, chúng ta đi chỗ

khác được không?"



"Thần, anh có đem theo tiền không? Em muốn về nhà."



"Em muốn về?" Hạ Thần thấy sắc mặt của cô không đúng lắm, đôi mắt sưng

đỏ như mắt thỏ, để một mình cô trở về anh ta không an tâm "Anh đưa em

về."



"Nhưng mà như vậy sẽ khiến anh muộn học?" Cố Phương Phương không muốn làm ảnh hưởng đến việc học của anh.



"Không có gì, bỏ hai tiết mà thôi, không có gì đáng ngại, anh đưa em

về." Anh ta muốn biết rõ đã cả ra chuyện gì, rốt cuộc cô bị làm sao?



Vốn dĩ Cố Phương Phương muốn ngồi ở ghế lái phụ nhưng Hạ Thần kiếm cớ để cô ngồi xuống phía sau.



Thực ra Cố Phương Phương cũng biết mùi trên người cô cho dù bất kì ai

tới gần cũng không chịu nổi, cho dù người đó có là Hạ Thần đi nữa.



Xe chạy bon bon trên đường, cuối cùng cũng về đến nhà. Lấy chìa khóa dự phòng để mở cửa, vừa vào đến phòng Cố Phương Phương lập tức tìm quần áo sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy vào phòng tắm.



Hạ Thần nhàm chán ngồi xem ti vi.



Đợi khoảng nửa tiếng, rốt cục Cố Phương Phương cũng đi ra.



Nước sạch rửa trôi hết những bụi bẩn trên người, Cố Phương Phương cảm thấy cả người thoải mái dễ chịu.



Đến ngồi xuống bên cạnh Hạ Thần, anh ta lập tức hỏi: "Phương Phương, nói cho anh biết đã xảy ra chuyện gì?"



"Em..." Nhớ lại một màn kia, thân thể Cố Phương Phương hơi cứng ngắc

một chút, nước mắt lại muốn rơi xuống "Em không sao, chỉ là không cẩn

thân bị ngã trong nhà vệ sinh thôi."



Đôi môi mỏng của Hạ Thần giật giật: "Thật sự là như vậy?"



Đối mặt với ánh mắt quan tâm dịu dàng của anh, cô chỉ hận không thể nói hết những ấm ức trong lòng ra, nhưng mà, một người còn dễ đối phó,

nhiều người như vậy cho dù anh có bản lĩnh thì cũng không thể đòi lại

công bằng cho cô. Nếu như đắc tội bọn họ thì sau này sẽ càng khó sống

hơn, đây là kết luận cô đã suy nghĩ khi ngồi một mình dưới gốc cây.



Để tránh chuyện này, cô chỉ có thể chuyển lớp nhưng mà cô làm sao có thể nói cho anh điều đó đây?



Thấy ánh mắt sợ hãi né tránh của cô, khóc thành ra như vậy còn nói

không có gì. Hạ Thần biết cô không nói thật, anh ta bèn ôm cô vào lòng,

nói: "Nói cho anh biết, là ai ức hiếp em, có phải là những nữ sinh trong lớp em hay không?"



Cố Phương Phương không hề suy nghĩ vội vàng đáp: "Không phải, không phải bọn họ."




"Anh cho em biết một tin vui, lần này anh thi thử được đứng thứ ba, em

phải nhớ kĩ những gì em đã nói đấy." Đôi mắt của Liễu Dật lóe sáng, cười như chuột bắt được gạo.



Thân thể Nguyệt Ly bỗng nhiên giật

mình một cái, sau đó ổn định lại: "Cái này em còn phải kiểm tra lại thì

mới có thể chắc chắn được."



"Được, cuối tuần anh chờ em."



Nguyệt Ly cười tủm tỉm nói: "Được. Em nói cho anh một chuyện nực cười ở trường học của em nha."



"Chuyện gì vậy?" Liễu Dật vô cùng hứng thú "Em mau nói đi."



"Chuyện này và về người mà chúng ta quen biết đấy, Cố Phương Phương." Nguyệt Ly cười nói.



"Lại là cô ta, gần đây cô ta đúng là gây chuyện nhiều quá, lại làm ra

chuyện cười gì rồi." Đối với Cố Phương Phương, lúc đầu Liễu Dật cũng

không ghét cô ta nhưng mà từ khi yêu đương với Hạ Thần thì luôn tự cho

mình là đúng, nói như rồng leo nhưng làm lại như mèo mửa, không coi

người khác ra gì, thực sự cho là mình đã là phu nhân của nhà cao cửa

rộng rồi. Cậu đã sớm nhìn cô ta không vừa mắt, hiện tại cô ra xảy ra

chuyện, thực sự là hả lòng hả dạ.



"Cô ta nha, chính là quá

thanh cao rồi, luôn làm ra bộ mình tài trí hơn người khiến cho các nữ

sinh trong lớp chán ghét. Cô ta lại còn tìm Hạ Thần đến cảnh cáo bọn họ

cho nên đắc tội với tất cả mọi người sau đó bị trả thù, chỉ có thể giả

vời ngất xỉu trong nhà vệ sinh mới có thể trốn thoát, khiến cho cả người là mùi hôi, bị người ta cười nhạo." Nguyệt Ly càng nói càng thấy hưng

phấn.



"Thì ra là thế." Nghe xong, đôi môi mỏng của Liễu Dật

hiện lên nụ cười vui vẻ, tâm tình cũng trở nên tốt hơn "Thực là đáng

đời, tự làm tự chịu."



"Nguyệt Ly cười nói: "Đúng vậy, cô ta còn cho rằng Hạ Thần thực sự sẽ cưới cô ta, đúng là mơ tưởng hão huyền."



"Đúng rồi, chẳng lẽ Hạ Thần không biết chuyện sao, anh ta có làm cái gì hay không?" Cười xong, Liễu Dật hỏi.



"Em cũng không biết, hiện giờ bên kia vẫn còn bình yên vô sự." Nguyệt

Ly vui vẻ nói "Cũng không phải chỉ có một hai người bắt nạt Cố Phương

Phương mà là một đám người, bối cảnh của những người này cộng lại cũng

không chênh lệch với bối cảnh của Hạ Thần là bao."



"Nói cũng đúng, tiếc là anh không thể tận mắt nhìn thấy, có tin gì mới em nhất định phải kể với anh đó."



"Biết rồi, em nhất định sẽ tình báo tin mới nhất cho anh biết. Được rồi, em phải đi ăn cơm rồi, bye bye."



"Bye!"