Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 43 :

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


Liễu Dật nghe thấy

bên trong lời nói của cô sặc mùi dấm chua thì đi đến bên cạnh, ôn nhu

nói: "Cô ta nghe theo lời khuyên của ta thì tất nhiên sẽ nghĩ cách để

lấy lòng người nhà Hạ Thần, sẽ có thể gả cho Hạ Thần sớm một chút."



"Nói vậy còn được, chỉ là, làm cho người nhà anh ta vui lòng cũng là

một vấn đề khó khăn, dù sao, kết hôn cũng không phải là chuyện của hai

người."



Lời nói vừa chuyển, giọng của Nguyệt Ly nhẹ nhàng hơn rất nhiều: "Khẳng định là sẽ có rất nhiều trò vui để xem đây."



"Đúng vậy, chúng ta chỉ cần chờ xem kịch vui. Anh đã chuẩn bị nước nóng rồi,em nhanh đi tắm đi." Liễu Dật nhắc nhở.



"Được."



Ngày chủ nhật trôi qua rất nhanh, Nguyệt Ly và Liễu Dật cùng nhau xem

ti vi, thảo luận về bộ phim, cùng nhau làm đồ ăn, cứ như vậy ngày chủ

nhật liền trôi qua rồi.



Lúc ăn tối, Cố Phương Phương còn chưa

trở về, dì Trương đang dọn dẹp, Liễu Dật và Nguyệt Ly đang trong giai

đoạn ngọt ngào của tình yêu, hai người lần lượt đút cho nhau ăn, trên

mặt đều là nụ cười vui vẻ.



Sau khi ăn xong, hai người lại cùng nhau tản bộ, cuộc sống đơn giản mà ấm áp.



Tản bộ về đến cửa nhà lại thấy Cố Phương Phương đang hôn tạm biệt với Hạ Thần.



Nguyệt Ly không hiểu lòng người ho nhẹ một tiếng, hai người kia nghe

thấy tiếng động cũng dừng lại, nhìn thấy là cô, Hạ Thần da mặt dày chỉ

có bộ dáng lạnh nhạt còn Cố Phương Phương da mặt mỏng, thấy bị người

khác bắt gặp thì lập tức đỏ mặt, cúi đầu ngượng ngùng.



"Em họ, em về rồi à." Thấy không khí có chút đông cứng lại, Nguyệt Ly lên tiếng chào hỏi trước.



Hạ Thần liền nói thay cho Cố Phương Phương: "Đúng vậy, trời tối, để cô

ấy về một mình anh không yên tâm cho nên đưa cô ấy về."



"Ăn cơm chưa?" Nguyệt Ly quan tâm hỏi.



Vẫn là Hạ Thần trả lời: "Ăn rồi, đa tạ quan tâm."



Dứt lời, anh ta nhẹ nhàng dặn dò Cố Phương Phương: "Tối nay em nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai phải đi học rồi."



Cố Phương Phương vẫn đỏ mặt như cũ, gật đầu một cái, nhỏ giọng nói: "Anh đi đường lái xe cẩn thận."



Hạ Thần đi rồi Cố Phương Phương vẫn còn nhìn về hướng anh ta rời đi hồi lâu, Nguyệt Ly thấy vậy trêu ghẹo nói: "Người đã đi rồi, vẫn còn nhìn

sao?"



Cố Phương Phương dậm chân, xấu hổ cười một tiếng: "Chị họ, chị đừng giễu cợt người ta."



Nghe vậy, Nguyệt Ly thiếu chút nữa không để ý đến hình tượng mà cười

lớn, Cố Phương Phương này sao lại học được giọng nói giống như nữ sinh

Đài Loan* vậy.



(Ở Trung Quốc thì giọng nói của con gái Đài

Loan và con gái Đại lục không giống nhau, con gái Đài Loan khi nói thì

điệu đà hơn, họ thường kéo dài âm cuối ra. Ví dụ như con gái đại lục nói là "không đâu" thì con gái Đài Loan kéo dài giọng ra sẽ thành "hông

đâu.")


"A lô, chị họ, có chuyện gì sao?" Giọng điệu của Cố Phương Phương rất bình thản, dường như còn chư biết rõ tin tức này.



Cố Phương Phương vừa mới thi xong, đang đi ra cổng trường chuẩn bị trở

về, huống chi cô ta cũng không có bạn bè gì, không có ai thông báo tin

này cho cô ta.



"Là tin tức liên quan đến Hạ Thần." Nguyệt Ly nghiêm túc nói.



Cố Phương Phương nghe xong lập tức xốc lại tinh thần, hỏi: " Chị họ,

chị mau nói cho em biết, có phải Hạ Thần xảy ra chuyện gì bất trắc hay

không?"



"Không phải chuyện bất trắc, là chuyện mừng."



Cố Phương Phương nhất thời mơ hồ: "Chuyện mừng gì?"



"Chính là buổi chiều nay anh ta sẽ đính hôn."



Cố Phương Phương mất thăng bằng, ngã nhào trên đất, sắc mặt lập tức

trắng bệch, hốc mắt đong đầy nước mắt, nức nở nói: "Chị họ, chị đang nói đùa sao?" Chị họ nhất định là đang nói đùa.



Nguyệt Ly nghiêm túc nói: "Em họ, chị sao có thể lấy loại chuyện này ra để đùa giỡn."



Cố Phương Phương không nhịn được nữa, nước mắt tuôn rơi. Nghe thấy

tiếng khóc thảm thiết ở đầu dây bên kia, trong lòng Nguyệt Ly vô cùng

thoải mái, kiếp trứoc chính là cô ta đã đoạt Hạ Thần đi, bây giờ là báo

ứng của cô ta. Rất nhanh thôi, với tính tình của cô ta nhất định sẽ trở

thành tình nhân của Hạ Thần.



"Chị họ, em nên... làm thế nào... bây giờ?" Cố Phương Phương cố gắng nói ra một câu như vậy.



"Chị cũng không có cách nào, trừ phi Hạ Thần không muốn đính hôn, em lập tức đi tìm anh ta đi."



"Được, em biết rồi."



"Đúng rồi, chị vừa nghĩ ra một cách khác." Nguyệt Ly vội vàng nói: "Em

có thể đi làm loạn buổi lễ đính hôn đó, để cho toàn bộ thành phố biết em và Hạ Thần thực lòng yêu nhau, tất cả đều là cha mẹ của anh ta ép phải

đính hôn.Hãy dùng sức mạnh của truyền thông khiến cho bọn họ hủy bỏ hôn

ước."



"Thực sự có thể sao?"



"Đây chỉ là một cách

uống rượu độc giải khát*, nếu không phải là tình thế bắt buộc thì em

không thể làm như vậy." Mặc dù Nguyệt Ly trông có vẻ thực lòng dặn dò

nhưng từng câu từng chữ đều kích động cô ta đi "Nhưng mà chị tin tưởng

tình yêu của hai người sẽ khiến cho người dân toàn thành phố cảm động,

bọn họ sẽ chúc phúc cho hai người. Cố gắng lên!"



(Uống rượu độc giải khát: chỉ giải quyết khó khăn trước mắt mà không tính đến hậu quả mai sau)



"Em biết rồi, cảm ơn chị họ."



Lúc này, trong đầu cô trống rỗng, trong lòng hoang mang lo sợ và khủng

hoảng, chỉ có thể tin tưởng người chị họ luôn ủng hộ cổ vũ cô.



"Không được, em ở đâu vậy, chị lập tức đến gặp em, em ở đó chờ chị."



"Em chờ chị ở bên ngoài phòng học xx"