Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 44 :

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


Tắt điện thoại, Cố Phương Phương lập tức đến phòng thi của Hạ Thần chờ.



Chờ một thời gian dài, không biết qua bao lâu, Hạ Thần đi ra. Nhìn thấy Cố Phương Phương đứng ở cửa, sắc mặt trắng bệch; hai mắt sưng đỏ, vô hồn; giống như hoa bị nhiễm sương giá, nhẹ nhàng đung đưa theo gió, Hạ Thần nhẹ giọng hỏi: "Phương Phương, em sao vậy?"



Cố Phương Phương cố áp chế trong lòng phẫn nộ lo âu và hoang mang, nhỏ giọng hỏi: "Có phải chiều hôm nay anh sẽ đính hôn không?"



Trong lòng Hạ Thần có cảm giác nặng nề, cô ấy vẫn biết, chỉ là, trên mặt anh vẫn làm như không có việc gì, cười nói: "Em nghe ai nói bừa, người nào lung tung bịa đặt chuyện của anh?"



"Thật sao?"



Hạ Thần cười cam đoan, nói: "Dĩ nhiên, anh chưa bao giờ lừa gạt em. Chắc người ta đùa với em thôi, tin anh đi."



"Mọi người trong trường đều biết, anh cho rằng anh vẫn có thể lừa gạt được sao?" Trong lòng Cố Phương Phương rất mệt mỏi, cảm giác trái tim bị hung hăng đâm một đao, rất đau, đến bây giờ, anh ấy vẫn còn lừa gạt cô!



Lúc này, giọng nói của Nguyệt Ly chợt vang lên, mắng: "Hạ Thần, anh thật không biết xấu hổ."



Thật ra, cô đã sớm tới, nhìn trò hay một lát, cảm thấy bây giờ xuất hiện là thời cơ tốt nhất, Cố Phương Phương vẻ mặt đau khổ, cô có thể lấy cớ mắng chửi anh ta, cũng sẽ không bị trả thù.



Nhìn thấy Liễu Nguyệt Ly, trong lòng Hạ Thần không hiểu dấy lên tức giận, "Đây là chuyện của tôi và Phương Phương, cô lại đây chen miệng cái gì?"



Nguyệt Ly nói lời chính nghĩa, khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh: "Anh khi dễ em họ của tôi, lừa gạt tình cảm của em ấy, giờ anh lại nói tôi không có tư cách nói?" Dứt lời, nhẹ giọng an ủi Cố Phương Phương.



Cố Phương Phương cảm kích liếc mắt nhìn Nguyệt Ly.



Hạ Thần chán ghét nói: "Cô phát điên cái gì, cút cho tôi, đừng ở đây cản trở tôi và Phương Phương."



Nguyệt Ly không thèm để ý đến ánh mắt chán ghét của anh ta, đôi mắt đen sáng trong như nước mùa thu nhìn chằm chằm không chút nào che giấu khinh thường, "Vậy anh giải quyết chuyện này như thế nào, em họ tôi không thể mặc cho anh tùy tiện chơi đùa."



"Cô đừng nói bậy, tôi không có đùa giỡn Phương Phương." Hạ Thần mặt lạnh, nói: " tôi đối với Phương Phương là thật lòng, xin mời không cần khích bác chia rẽ tình cảm giữa chúng tôi, đúng rồi, có phải cô nói chuyện tôi muốn đính hôn không?"



Nguyệt Ly khinh thường nói: "Đúng thì thế nào, toàn trường mọi người đều biết, anh cho rằng anh có thể giấu diếm được sao?"



Hạ Thần trợn mắt lên giận dữ nhìn Nguyệt Ly, Nguyệt Ly không chút sợ hãi trợn mắt trừng lại, lúc này, Cố Phương Phương mở miệng, "Thần, anh nói thật với em, có phải chiều nay anh sẽ đính hôn không?"



Gương mặt điển trai rốt cuộc xuất hiện vết nứt, Hạ Thần khó khăn mở miệng: "Anh. . . . . ."



Không đợi anh ấy nói xong, Cố Phương Phương trước nói: "Anh không cần nói nữa, em đều hiểu, thì ra là như vậy."



Nói xong xoay người chạy đi.



Nguyệt Ly hung hăng cảnh cáo một câu: "Anh tốt nhất nói cho rõ ràng, nếu không, tôi sẽ không tha cho anh."



"Cô đừng chen vào chuyện của bọn tôi nữa, còn chê chuyện không đủ loạn sao?"



Bị Nguyệt Ly nói được phiền lòng, giọng nói của anh càng thêm ác liệt.



Loạn chết anh đi, mọi việc đều suôn sẻ, chân đạp n chiếc thuyền, tên con trai cặn bã đó trêu đùa tình càm của người ta, Nguyệt Ly ở trong lòng hung hăng mắng một trận, cuối cùng mới chạy ra đuổi theo Cố Phương Phương.



"Thật xin lỗi, Phương Phương, anh cũng không có cách nào khác." Hạ Thần trong miệng tự nhủ.
"Chị họ, đừng nóng vội, em chờ anh ấy, nếu không đến, về sau liền cắt đứt quan hệ với anh ấy." Cố Phương Phương dứt khoát nói, không giống đang nói đùa.



"Đúng vậy, trên thế giới này đàn ông tốt còn rất nhiều, em cũng không cần chỉ yêu một mình anh ta." Nguyệt Ly phụ họa nói, ngay sau đó lại bổ sung một câu, "Chỉ là, em phải tìm một nhà giầu có, giống bộ dạng của Hạ Thần như vậy rất hiếm, nếu em tìm một người đẹp trai, có thể chỉ là một người có hoàn cảnh gia đình bình thường."



Cố Phương thở dài.



Lại đợi 30 phút, vẫn chưa thấy tới.



"Em họ, hay là thôi đi, nếu người ta đã đính hôn, em vẫn là bỏ anh ta đi." Nguyệt Ly đề nghị.



"Liễu Nguyệt Ly, tại sao cô luôn xen vào chuyện của tôi và Phương Phương vậy?" Nghe thấy Liễu Nguyệt Ly khuyên Phương Phương rời xa anh, anh liền tức giận.



Bà tám chết tiệt, liền thích nói bậy.



"Em ấy là em họ của tôi, tôi sao có thể mặc kệ được?" Nguyệt Ly đương nhiên nói: "Con gái khác con trai, dễ dàng bị thương nhất chính là con gái."



"Được rồi, tôi không muốn dài dòng với cô, tôi muốn nói chuyện với Phương Phương, cô đi bên cạnh đi." Hạ Thần chán ghét liếc mắt nhìn Nguyệt Ly, lại nhìn Cố Phương Phương, lập tức dịu dàng nói: "Phương Phương, anh xin lỗi."



"Ít ghê tởm đi." Nguyệt Ly không khách khí mắng to, "Bây giờ anh đã đính hôn rồi, anh đem Phương Phương nhà tôi đặt ở chỗ nào?"



"Làm phiền cô tránh ra." Hạ Thần nói với Nguyệt Ly. Trên thực tế Nguyệt Ly chính là muốn hiệu quả như vậy, giả ngu cố ý phá hư bọn họ.



"Được rồi, em họ, tự chăm sóc mình cho tốt, có chuyện gì lập tức gọi chị, chị ở bên kia."



Nhỏ giọng dặn dò một câu, Nguyệt Ly không cam lòng rời đi, thực ra trong lòng cười nghiêng ngả, cô nào có thời gian để ý đến bọn họ, đơn giản liền muốn nhân cơ hội này đấu võ mồm một chút, lại có thể hả giận, cớ sao mà không làm đâu?



Bây giờ, cô gọi điện cho Liễu Dật, nhàn nhã nói chuyện phiếm.



"Nguyệt Ly, tình hình thế nào rồi?" Liễu Dật cười hỏi.



"Cũng được, tình hình tạm thời có vẻ ổn định, chỉ là, rất nhanh sẽ xảy ra chuyện."



Nguyệt Ly vừa nói xong, bên kia cái ly bỗng nhiên rơi xuống đất, phát ra bén nhọn tiếng vang.



"Sẽ không phải là đánh nhau chứ?" Liễu Dật suy đoán lung tung.



"Không phải, là Cố Phương Phương khóc." chỗ ngồi của Nguyệt Ly rất tốt, có thể thấy rõ ràng tất cả tình hình ở bên kia.



“Tại sao cô ta khóc?"



"Em không nghe rõ lắm, nói cái gì không muốn làm cái gì." Nguyệt Ly không rõ nói.



"Nhất định là không muốn làm vợ bé của Hạ Thần." Liễu Dật nói chắc như đinh đóng cột.



"A, cũng đúng." Nguyệt Ly chỉ phụ trách kể lại, cũng chưa kịp suy nghĩ."Lấy tính cách (tâm cao khí ngạo) kiêu ngạo của Cố Phương Phương, chắc chắn sẽ không cam tâm làm người tình giấu mặt của Hạ Thần."



(Tâm cao khí ngạo: kiêu ngạo, thường chỉ tính cách những con người có tài)