Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 5 :

Ngày đăng: 13:59 19/04/20


Trường đại học T, là trường đại học nổi danh tại thành phố này.



Nhìn hoàn cảnh quen thuộc lại có chút lạ lẫm, Liễu Nguyệt Ly trong lòng cảm

khái ngàn vạn, cuối cùng lại hóa thành một tiếng thở dài.



Phương bá giúp cô chuyển xong hết hành lý, Liễu Nguyệt Ly nói cảm ơn rồi để ông trở về.



Hiện giờ là 4h chiều, cô trở lại ký túc xá không thấy người nào, chắc mọi

người đều đang trên lớp, cô nhanh chóng thu xếp xong đồ đạc, cầm vài

cuốn tạp chí lên xem giết thời gian.



Cô nhớ rõ thời điểm học năm

nhất, cô dụng công học hành, nhưng lên năm 2 đại học, bắt đầu dính đến

chuyện yêu đương, sách vở đã sớm bị cô quăng lên chín từng mây, hiện tại cô phải thay đổi mọi chuyện, hơn nữa, mới qua khai giảng một tháng, cô

cùng Hạ Thần cũng chưa phát sinh chuyện gì, mọi chuyện xảy ra sau này ở

kiếp trước bắt đầu chuyển biến từ thời điểm này.



Thời gian bất

tri bất giác trôi qua, Trương Minh Minh là người đầu tiên trở về phòng,

nhìn thấy Liễu Nguyệt Ly đã trở lại ký túc xá, cô thật cao hứng, cô cùng Liễu Nguyệt Ly là bạn thân, vừa tiến vào phòng tự nhiên không thể thiếu một phen mưa bom bão đạn quan tâm, hỏi han ân cần, làm Liễu Nguyệt vô

cùng cảm động, hốc mắt nhất thời có chút ẩm ướt .



Kiếp trước, khi cô gặp chuyện không may hay có những lúc suy sụp, buồn phiền chỉ có

Trương Minh Minh ở bên cạnh an ủi, cổ vũ cho cô đứng dậy.



Bây giờ lại được nhìn thấy Trương Minh Minh, Liễu Nguyệt Ly tâm tình dao động rất lớn.



Trương Minh Minh thấy Liễu Nguyệt Ly như vậy, nhéo nhéo hai má của cô: "Nhỏ

ngốc, cậu khóc cái gì, thấy mình rất xúc động sao, về nhà mấy ngày mà đã nhớ mình đến vậy rồi à ?"



"Ừ." Liễu Nguyệt Ly gật gật đầu."Mình rất nhớ cậu."



"Được rồi, nếu hết bệnh rồi, đêm nay đi đâu uống?" Trương Minh Minh cười hỏi.



Liễu Nguyệt Ly tâm tình vững vàng hơn. "Ở đâu cũng okey."



"Được, đêm nay mình sẽ không khách khí ."



Trương Minh Minh là kiểu người không nháo không vui, Liễu Nguyệt Ly đã trở

lại, tự nhiên tìm cô lải nhải, nói không có cô ở bên cạnh, một ngày trôi qua gian nan như thế nào, không có cô, đau lòng đến ruột gan đứt từng

khúc, muốn bao nhiêu ủy khuất thì có bấy nhiêu.



Liễu Nguyệt Ly bị Trương Minh Minh chọc cười, tiếp theo, hai người lại hàn huyên đủ thứ

chuyện bát quái: ai thất tình, năm nhất tân sinh mới lên có anh nào đẹp

trai…vv…vv
nhắc bài cho mình." Trương Minh Minh tựa vào trên vai cô nói.



Liễu Nguyệt Ly cổ vũ nói: "Được, nhưng thành tích của cậu cũng tốt, cố gắng học, khẳng định không thành vấn đề."



"Thực bội phục cậu, mình xem sách nhiều loạn cả mắt, giáo sư giảng cũng thực

nhàm chán, cậu làm sao tập trung nghe giảng như thế được?" Minh Minh kỳ

quái, lúc trước còn giống cô, hiện tại sao tự nhiên lại biến thành sinh

viên chuẩn mực?



Liễu Nguyệt Ly đã trải qua một đời suy sụp, điều

này cũng không nói với Minh Minh được, suy nghĩ một chút nói đại một lý

do: "Đương nhiên là vì chính mình, xã hội bây giờ cạnh tranh kịch liệt

như vậy, cho dù mình có ba mẹ lo, nhưng sau này nhiều việc bất ngờ khó

lường có khi sẽ xảy ra, mình có bản lĩnh, mới có thể sống tốt, cậu thấy

đúng không?"



Trương Minh Minh gật gật đầu: "Điều này cũng đúng."



Giữa trưa tan học, ở cửa căn tin nhìn thấy Hạ Thần, Nguyệt Ly bất động thanh sắc kéo Minh Minh đi nhà ăn khác.



Hạ Thần cũng kỳ quái, Nguyệt Ly rõ ràng nhìn thấy hắn, làm sao bỗng nhiên

lại quay đầu đi? Bất chấp tất cả, hắn đuổi theo cô, hô: "Nguyệt Ly, chờ

một chút."



Liễu Nguyệt Ly biết cô không thể tránh được, đành quay đầu lại nói chuyện với Hạ Thần: "Có chuyện gì sao?"



"Anh muốn mời em ăn cơm trưa." Ánh mắt Hạ Thần tràn ngập chờ đợi, ôn nhu như nước.



Minh Minh đã biết bọn họ sẽ chia tay, cũng không lo lắng hắn sẽ làm gì Nguyệt Ly của cô.



Những gì hắn làm tưởng chừng như hắn là một người đàn ông rất tốt, không phải có hiểu biết từ trước, cô chắc chắn sẽ bị hắn mê hoặc, nhưng ăn một lần giáo huấn đã khiến cô khắc cốt minh tâm, nếu trước kia, Nguyệt Ly gặp

sắc quên bạn, không chút do dự đáp ứng hắn, nhưng bây giờ, cô thản nhiên nói: "Tôi cùng Minh Minh là một thể, không thể bỏ cô ấy đi về trước."



Trương Minh Minh khóe miệng không tự giác cong lên, nở nụ cười thích thú khi người gặp họa.



Hạ Thần xấu hổ cười: "Được rồi."



Hắn liếc nhìn Trương Minh Minh một cái, mang ý rõ ràng ‘cô không thấy cô là người thừa sao, biết điều thì mau mau cụp đuôi đi đi”. Hắn nghĩ cô ta

sẽ thức thời, không đi làm bóng đèn, đáng tiếc, Trương Minh Minh da mặt

đủ dày, hoàn toàn không nhìn Hạ Thần, cao hứng phấn chấn cùng Nguyệt Ly

đi trước.



Trương Minh Minh này thật đáng ghét. Hạ Thần tức giận nguyền rủa.