Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ
Chương 53 :
Ngày đăng: 14:00 19/04/20
Hạ Thần đen mặt nhưng trong lòng lúc này chỉ có một ý nghĩ là tìm Cố Phương Phương giải thích. Đám người này, chỉ cần không cản trở anh ta vừ Phương Phương thì anh ta cũng chẳng muốn so đo với loại con gái tóc dài não ngắn này.
Anh ta đã từng tới đây một lần, nhớ rất rõ, chuẩn xác tìm đến phòng của Cố Phương Phương, khẽ gõ cửa, dùng giọng nói tự cho là ôn nhu nhất của mình nói: "Phương Phương, anh đến thăm em."
Không có ai đáp lại.
Lại gọi một tiếng, vẫn không có ai đáp lại.
Nguyệt Ly nhịn cười, thanh âm lạnh lùng nói: "Hạ thiếu gia, anh vẫn nên quay về đi, Phương Phương sẽ không gặp lại anh nữa."
Hạ Thần nhìn Nguyệt Ly, lại thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nói: "Không liên quan gì đến cô, đừng có xen vào."
Nói xong, xoay người, tiếp tục gõ cửa, nhẹ nhàng gọi.
"Anh đi đi." Cố Phương Phương nhỏ giọng nói một câu, coi như trả lời.
"Anh sẽ không đi." Dường như xuyên qua cánh cửa này, anh ta thấy được bóng dáng xinh đẹp tiều tụy. Trong lòng vô cùng đau đớn, trong con ngươi màu đen tràn ngập tình ý dịu dàng.
"Thật chua." Minh Minh hời hợt nói.
"Người ta là chân tình, cậu quản nhiều như vậy làm gì?" Nguyệt Ly giả vờ cảnh cáo thực ra chính là đổ thêm dầu vào lửa."Chỉ là người ta nói gieo nhân nào sẽ gặp quả đấy, đáng đời."
"Liễu Nguyệt Ly, cô có thể đừng làm phiền nữa được không?" Hạ Thần lại cảnh cáo "Nếu ngươi còn dám nói một câu, thì cứ chờ xem."
Vừa dứt lời, thanh âm mềm yếu vô lực của Cố Phương Phương truyền đến: "Hạ Thần, anh không cần uy hiếp chị họ, muốn làm gì thì cứ nhằm vào tôi đây."
"Được rồi, em mở cửa trước đi đã." Quả nhiên uy hiếp là hữu dụng nhất, Hạ Thần cong môi. Đối với cô nhóc này xem ra cách tốt nhất là vừa đánh vừa xoa.
"Anh muốn nói gì thì đứng bên ngoài nói đi, tôi nghe." Trong lòng Cố Phương Phương vẫn rất sợ hãi, cũng không dám một mình ở trong một phòng với anh ta, cho dù căn phòng đó chính là phòng của mình. Hạ Thần này một khi tức giận lên, nàng tin rằng cái gì anh ta cũng dám làm.
Hạ Thần cũng không phải dễ khuất phục như vậy: "Em biết rằng chuyện giữa anh và em sao có thể để cho cả người khác nghe thấy được?"
"Còn có gì để giải thích nữa đây?" Vừa rồi vì không muốn mọi chuyện lớn ra cho nên cô mới ra ngoài để ngăn cản, hiện tại mọi chuyện đã giải quyết, cô tất nhiên muốn về phòng. Anh đối với cô có lực hấp dẫn trí mạng, chỉ có trốn tránh anh cô mới có thể bình tĩnh.
Nhưng câu tiếp theo lại khiến cho nội tâm bình tĩnh của Cố Phương Phương nổi lên những con sóng nhỏ.
Anh vô cùng ôn nhu dịu dàng nói: "Đây là chiếc nhẫn kim cương anh tặng em, trong chiếc nhẫn này chất chứa nỗi nhớ của anh, tình yêu của anh cũng là lời xin lỗi của anh. Anh biết đêm đó đã khiến em tổn thương nhưng mà anh sẽ dùng quãng đời còn lại để đền bù, để yêu em, thương tiếc em, nhất quyết không phụ em."
Những lời nói thâm tình khiến cho trái tim Cố Phương Phương mềm lại, từ sâu trong lòng cô vẫn yêu anh, đúng là những tổn thương mà anh gây ra cho cô cô sẽ không bao giờ quên nhưng mà câu nói tiếp theo của anh lại khiến cho trong lòng cô dậy sóng cuồn cuộn.
"Anh yêu em, yêu đến nỗi muốn vì em mà làm mọi chuyện, kể cả không cười con gái của Bí thư tỉnh ủy."
Lời thể son sắt của Hạ Thần, vẻ mặt nghiêm túc, không hề có nửa phần đùa cợt.
Cố Phương Phương lắc lắc đầu: "Em không đáng, em không xứng với anh, anh buông tha cho em đi."
Nói xong, nước mắt đã trào ra, xẹt qua gương mặt tái nhợt của cô, rơi xuống lòng bàn tay Hạ Thần. Anh ta xoay người Cố Phương Phương lại, lau đi những giọt nước mắt trên gương mặt cô: "Tin tưởng anh một lần, có được không?"
Thành lũy chắc chắn trong lòng mà khó khăn lắm mới dựng nên chỉ vì mấy câu nói của anh ta mà sụp đổ. Cố Phương Phương khẽ gật đầu: "Được, em tin anh một lần cuối cùng."
Hạ Thần vui sướng không thôi, kích động ôm lấy Cố Phương Phương quay vòng vòng, tiếng cười sang sảng vang vọng khắp lầu hai.
Cố Phương Phương buồn bực: "Thả em xuống đi."
"Được, anh lập tức thả em xuống." Hạ Thần vội vàng đặt cô xuống: "Thực xin lỗi, là anh quá kích động rồi.
Cố Phương Phương nói khẽ: "Theo em vào đi."
Mang theo vẻ mặt thỏa mãn, Hạ Thần lại một lần nữa bước vào phòng của Cố Phương Phương. Tâm trạng của hai lần rất khác nhau, lần trước chỉ là vì thấy thích cô cho nên mới nói linh tinh để dỗ dành cô nhưng lần này là thật lòng yêu cô, nguyện ý vì cô làm bất cứ điều gì.
Hạ Thần cho rằng mình đủ lông đủ cánh có thể che trở cho vợ mình, đến sau này mới biết được tình cảm mãnh liệt khi còn trẻ dần phai một đi vì nỗi lo toan củi gạo dầu muối thường ngày.