Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 54 :

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


Có người vui mừng, có người buồn, giờ phút này vẻ mặt Liễu Dật bi thương, luôn luôn kiên cường như cậu, con ngươi đen lại có nước mắt. Không thể không thừa nhận, Hạ Thần trực tiếp trạc trúng chỗ đau lớn nhất của cậu, một cái ba mẹ qua đời cô nhi.



Nguyệt Ly đuổi tới, thấy cậu ấy dưới tàng cây cách đó không xa, vội vàng chạy tới .



Sau đó, ôm chặt lấy cậu ấy, giọng nữ dịu dàng êm tai vang lên bên tai Liễu Dật: "Dật, không có chuyện gì, đừng nghe Hạ Thần nói vớ vẩn."



Liễu Dật xoay người, tựa đầu vào vai của cô, ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt toát ra từ cơ thể cô ấy, nghe những lời nói quan tâm của cô ấy, đáy lòng một trận lại một trận ấm áp chảy qua.



"Nhà chúng ta anh là người giỏi nhất, cũng là người quan trọng nhất trong lòng em, mặc kệ người khác nói anh cái gì, đều không thể lay động địa vị của anh ở trong lòng em." Nguyệt Ly nhẹ nhàng nói, chữ chữ lại vang vang mạnh mẽ, sưởi ấm trái tim rét lạnh của cậu.



Đối diện với ánh mắt tràn đầy tình yêu của Nguyệt Ly, Liễu Dật tức giận biến mất hơn phân nửa, nhưng từ đó kết thù với Hạ Thần càng sâu hơn, mối thù này biến thành lực lượng, còn có sự ủng hộ của Nguyệt Ly, hai phần tín niệm này, để cho hắn ở một đường nặng nề trong khốn cảnh lan truyền ra.



Năm năm sau.



Trung tâm đường phố sầm uất, một tòa kiến trúc cao vút đứng sững ở trung tâm thành phố.



Tầng cao nhất là nơi làm việc, đồ dùng làm việc rất đơn giản, ngoại trừ đồ dùng cần thiết liền không có cái những thứ khác, phía trước cửa sổ màu trắng sát đất, trồng hai chậu hoa lan, hương thơm nhàn nhạt tràn ngập trong không khí, thấm vào ruột gan. Âu phục màu đen, người con trai đang đứng trước cửa sổ cầm điện thoại di động trò chuyện.



"Nguyệt Ly, tan tầm muốn đi đâu ăn?" Liễu Dật câu môi, hỏi ý kiến của cô ấy.



Năm năm dần trưởng thành, thiếu niên ngày xưa ngây ngô, đã lột xác thành một nhà kinh doanh thành đạt, xử sự chững chạc, nhã nhặn lễ độ, hào hoa phong nhã. Bằng vào đầu óc buôn bán độc đáo sắc bén, còn có sự phát triển nhanh chóng của khoa học kỹ thuật, kinh tế trong nước phát triển mạnh, thời gian mấy năm, một công ty vốn không có tên tuổi, nhanh chóng nổi lên, tiếng tăm vang xa.



Cho dù việc đời thay đổi, cậu ấy vẫn như cũ là người kia ở trong lòng Nguyệt Ly, cưng chiều cô, yêu cô.



"Em nghĩ." Giọng nói ngọt ngào từ bên kia truyền đến, Nguyệt Ly đang cảm thấy khó, ý tưởng chợt lóe lên, cười nói, "Nghe nói, quán rượu đài sen có Cua Đồng không tệ, chúng ta đi nếm thử một chút, có được không?"



"Được, nghe lời em, lát nữa anh đến đón em."



"Ừ."



Liễu Dật tắt điện thoại, đơn giản dặn dò thư ký một chút, liền chạy thẳng tới phòng làm việc của Nguyệt Ly.



Năm phút sau, Liễu Dật đến cửa phòng làm việc, rón rén đi vào.



Nguyệt Ly đang vùi đầu xem tài liệu, bỗng nhiên sau lưng có một đôi tay che ánh mắt cô lại.




Ăn cơm xong, Liễu Dật lái xe về nhà, hai người cùng ngủ trưa. Buổi chiều, tiếp tục đi làm.



Hai cái miệng nhỏ bình thường hạnh phúc, Hạ Thần ngồi hưởng tề nhân chi phúc, không có niềm vui ban đầu, chỉ có phiền lòng. Cố Phương Phương cả ngày muốn chính danh, không muốn chịu đựng cuộc sống không thể lộ ra ngoài ánh sáng, mà Hồng Nhi đâu, thỉnh thoảng gọi điện thoại, tâm sự, gọi anh ta tới với cô ta.



Anh ta ở tình thế khó xử, đến bên ai mới tốt?



Đang do dự, Cố Phương Phương lại gọi điện thoại tới.



"Này, vợ chuyện gì thế?" Bởi vì không cách nào cho cô ấy một thân phận hợp pháp, Hạ Thần đặc biệt áy náy, lại có quá khứ bị tổn thương, giọng nói mềm mỏng có thể chảy ra nước rồi.



Nghe lời nói dịu dàng của anh ta, cố nén tức giận ở trong lòng, cố gắng giữ bình tĩnh: "Anh và con đĩ Hồng Nhi kia vẫn còn có lui tới sao?"



Hạ Thần căng thẳng, chẳng lẽ cô ấy biết? Lăn lộn vài năm ở thương trường, thái độ làm người của Hạ Thần tự nhiên rất cẩn thận, mắt sắc không nói chơi, chuyện như vậy, không bị bắt gian tại trận, anh ta sao có thể thừa nhận, lớn tiếng phủ nhận: "Không có, ai vu oan cho anh?"



"Thật sao?" Cố Phương Phương ở trong lòng cười lạnh, rõ ràng là có lui tới, lại dám phủ nhận, nếu dám nói rõ ràng bọn họ đã làm cái gì, có cần phải che che giấu giấu sao? Cô càng ngày càng chắc chắn suy đoán trong lòng.



"So với vàng còn thật." Hạ Thần cười đùa nói, "Đúng rồi, anh mua một chuỗi dây chuyền vàng cho em có được không?"



"Tục không chịu được." Khóe miệng của Cố Phương Phương cong lên, trong lòng lại càng hoài nghi, rõ ràng nói sang chuyện khác.



"Nhưng anh biết, vợ anh thích anh tục." Nói xong lời yêu thương, thuận tay cầm tới."Lát nữa anh gọi người mang đến cho em."



"Không cần, anh tự mình mang tới đi." Tiền cũng phải lấy, xã hội này không có tiền, cũng rất khó sống. Cô sinh ra trong nhà nghèo nên biết rất rõ, vì vậy, mỗi tháng cô còn phải gửi tiền sinh hoạt về cho ông bà ngoại tuổi đã cao. Bọn họ có công ơn nuôi dưỡng, cô là cháu gái của bọn họ sao có thể bỏ mặc?



Vừa nói xong, trở lại chỗ ngồi, vuốt vuốt mi tâm, Hạ Thần thở dài, gần đây thật TMD phiền, nhưng chưa yên tĩnh được mấy phút, chuông điện thoại di động lại vang lên.



Nhìn màn hình điện thoại, là mẹ anh gọi tới, do dự chốc lát, anh ấn xuống nút nghe, cố gắng làm cho giọng nói của mình như bình thường: "Mẹ, chuyện gì vậy?"



"Còn không phải là nhớ con sao." Mẹ Hạ oán trách nói, "Gần hai tháng rồi con không về nhà, vợ con cũng muốn gặp con một chút?"



"Vợ con rất tốt, ngày ngày đều gặp."



Mẹ Hạ sửa đúng: "Không phải Cố Phương Phương, là con gái bí thư tỉnh ủy."