Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ
Chương 57 :
Ngày đăng: 14:00 19/04/20
Khi Nguyệt Ly tỉnh lại, nhìn chiếc cằm đầy râu ria lún phún, gương mặt tiều tụy, quầng thâm quanh mắt và mái tóc rối bời của Liễu Dật, trong đôi mắt cô tràn ngập sự đau lòng. Từ khi phát sốt tới gì, cho dù có mơ mơ màng màng nhưng vẫn tình táo. Cậu vẫn ở bên cạnh cô, thường thường nắm lấy tay cô nói đến lý tưởng của cô và cậu, đến tương lai của bọn họ, còn có cả con cái.
Cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt tuy có hơi lôi thôi nhưng vẫn rất tuấn lãng của cậu, nhẹ nhàng nói: "Liễu Dật, đi lên nghỉ ngơi một chút đi."
Liễu Dật liền cởi áo và quần tây bên ngoài ra, chui vào trong ổ chăn, ôm chặt lấy Nguyệt Ly.
"Em làm anh sợ muốn chết, về sau không được phép làm anh lo sợ như vậy nữa."
Thanh âm nam tình trầm khàn ấm áp, để lộ ra nội tâm tràn đầy bất an của cậu. Nguyệt Ly vừa nghe cũng cảm nhận được sự sợ hãi trong lòng cậu.
Cậu lo lắng cho cô như vậy, nhưng cô chẳng qua cũng chỉ bị bệnh nhẹ mà thôi, tuy vậy cô vẫn rất vui vẻ, cậu lại yêu thương cô đến như vậy.
"Làm sao vậy?" Nguyệt Ly rất tùy ý nói: "Nhìn anh khẩn trương kìa, em cũng đâu phải mắc bệnh nặng gì."
Liễu Dật không nói gì, chỉ vùi đầu vào trong ngực cô, cảm xúc trong nội tâm dao động rất lớn, cũng khiến cho Nguyệt Ly vô cùng rung động. Cô vươn đôi tay ôm lấy cậu, yên lặng hưởng thụ một chút an nhàn này.
Không bao lâu sau, Liễu Dật ôm Nguyệt Ly ngủ say sưa.
Nguyệt Ly nhẹ gạt tóc mái trên trán cậu ra, ngằm nhìn gương mặt an tĩnh khi ngủ say của cậu, cảm thấy rất đau lòng.
Nguyệt Ly đã ngủ rất lâu, hiện tại không buồn ngủ nữa, cô nhẹ nhàng xuống giường, khoác áo vào, mở cửa sổ ra hưởng thụ không khí mát mẻ, đôi gò má trắng nón đã có huyết sắc, tinh thần tốt hơn rất nhiều.
Rửa mặt xong, dì Trương bưng một bán cháo yến mạch nóng hổi tới cho cô, Nguyệt Ly từ từ ăn.
Dì Trương thấy Nguyệt Ly ăn xong, vừa thu dọn bát đũa vừa nói: "Tiểu thư, vài ngày gần đây thiếu gia đều ở bên cạnh chăm sóc cháu, tuy là tuổi trẻ nhưng người cũng không phải làm bằng sắt, cháu khuyên bảo nó một chút."
Nguyệt Ly gật gật đầu: "Cháu biết, cháu ngủ mấy ngày rồi?"
"Hai ngày rồi." Dì Trương lo lắng nói: "Liễu Dật nó ban ngày đi làm, buổi tối ngoại trừ lúc đi vệ sinh ra thì đều ở bên cạnh cháu."
"Dì Trương, dì giúp cháu mua mấy nguyên liệu nấu ăn đi."
"Được."
Liễu Dật tỉnh lại, sờ sờ bên cạnh thấy không có ai lập tức tỉnh táo lại.
Nhanh chóng mặc quần áo tử tế đi xuống lầu, một mùi hương thơm ngát bay vào trong mũi làm cậu lập tức hiểu ra, Nguyệt Ly đang nấu ăn.
Dì Trương thấy bề ngoài Liễu Dật hơi lôi thôi liền vội vàng nhắc nhở: "Thiếu gia, người đi rửa mặt đi."
Liễu Dật hoàn hồn, gật gật đầu, vui mừng tươi cười, xoay người rời đi.
Nguyệt Ly bưng đồ ăn, đặt lêm bàn, xới cơm trước đợi Liễu Dật xuống. Cô đã nghe được cuộc đối thoại của Liễu Dật và dì Trương nên biết cậu đã tỉnh dậy rồi, đã đi rửa mặt, sẽ nhanh chóng xuống đây thôi.
Khi thấy Liễu Dật đã chỉnh tề, Nguyệt Ly vẫy tay gọi cậu: "Liễu Dật, mau tới đây ăn cơm đi."
Lúc này bỗng nhiên truyền tới tiếng gõ cửa kịch liệt và thanh âm nam giới khàn khàn, Cố Phương Phương nở nụ cười lạnh lẽo: "Tiện nhân này, cô còn gì để giải thích?"
"Cô..." Sắc mặt Hồng Nhi lúc xanh lúc trắng, thật không nghĩ tới lúc này Hạ Thần lại gây ra âm thanh, sớm biết như vậy thì đã không cần thuốc mạnh như vậy, thực là hối hận. Cô ta trực tiếp đóng cửa.
Cố Phương Phương không nghĩ tới đến lúc này mà cô ta còn đóng cửa, ngây ra một lúc rồi lập tức quát: "Tiện nhân kia, cô mở cửa ra, cô có tin tôi lập tức tìm người tới phá cửa hay không."
"Cô có bản lĩnh thì phá đi, tôi cho cô xem người đàn ông của cô hầu hạ trên thân tôi thế nào." Lúc này Hồng Nhi cũng không quan tâm nữa, Cố Phương Phương này quả thực là quá lên mặt rồi, lúc này để cho cô ta tiến vào thì cô ta sẽ bỏ qua cho cô sao? Khẳng định cô ta sẽ đập phá căn nhà này, cô ta muốn quát thì quát, hiện tại trút giận trước, muốn phá cửa, dù sao cũng không dễ như vậy.
Hồng Nhi lập tức đi mở cửa, Hạ Thần lúc này toàn thân khô nóng, hai tròng mắt chứa đầy lửa dục, giống như một con hổ đói khát lâu ngày bị xổng chuồng, hận không thể nuốt Hồng Nhi vào bụng.
Anh ta trực tiếp xé nát áo choàng trên người Hồng Nhi, nắm lấy eo của cô ta, lập tức tiến vào.
Tiếng rên rỉ đứt quãng truyền tới lỗ tai của Cố Phương Phương. Cô mắng to: "Đồ đê tiện, tiện nhân không biết xấu hổ này, chỉ biết cướp đoạt người đàn ông của người khác, cô cả đời không thể ra ngoài ánh sáng."
Hồng Nhi vừa thở dốc vừa đáp trả: "Cô cho là cô tốt hơn tôi sao, nghĩ rằng mình rất cao thượng, cô cũng không được thấy ánh sáng đâu, tôi và cô kẻ tám lạng người nửa cân mà thôi.
"Cô, hồ li tinh này, cô dâm dãng như vậy, cứ chờ đó đi, tôi sẽ gọi người tới." Cố Phương Phương vô cùng tức giận, trực tiếp nói: "Cô chờ 10 phút, tôi sẽ phá cửa nhà cô, tôi thật muốn xem cô biểu diễn như thế nào?"
"Cô cứ phá đi, nghĩ tôi sợ sao?" Hồng Nhi bị ép tới nóng nảy, cứ tới đi, ai sợ ai chứ!
"Cô không sợ, được, được." Cố Phương Phương đã gọi A Bưu thìm người, rất nhanh sẽ trở lại. Đồ đê tiện này, hôm nay phải cho cô ta biết được chống đối với cô là chuyện sai lầm nhất trong đời của cô ta, phải khiến cho cô ta quỳ xuống xin tha thứ.
"Cô cứ việc gọi người tới đi, tôi ở trong này chờ." Hồng Nhi cũng mạnh mẽ nói, đêm nay, xem ai sẽ là người cười đến cùng!
Hình ảnh mãnh liệt bên trong, mỗi một giây một phút đều là hành hạ đối với Cố Phương Phương, cô cố gắng nhịn xuống chờ A Bưu trở về.
Rốt cục A Bưu cũng trở về mang theo hai thợ sửa khóa. Cố Phương Phương để cho bọn họ phá khóa. Bọn họ mất một thời gian mới có thể phá được khóa cửa chỗng trộm.
Nghe được âm thanh, trong lòng Hồng Nhi bắt đầu lo lắng, Cố Phương Phương quả nhiên đủ độc ác, gặp tình huống như vậy, không xấu hổ rời đi mà còn dám đi vào. Cô ta dám đi vào cô liền biểu diễn thật tốt cho cô ta xem.
"Bảo bối, em thất thần rồi." Hạ Thần bỗng nhiên nhếch miệng cười tà mị.
Tiếp theo chính là một đợt cử động điên cuồng khiến cho Hồng Nhi mất hồn.
Hạ Thần hưởng thụ sự ấm áp bên trong Hồng Nhi. Cuộc đối thoại của hai người phụ nữ lúc trước, anh ta không nghe được, anh ta chỉ biết là phải thu tập người phụ nữ này như thế nào.
Cửa cuối cùng cũng mở, Cố Phương Phương thoái mái bước vào, nhìn hai người đang dính lấy nhau trên sofa, khóe miệng nở một nụ cười trào phúng: "Đồ đê tiện, hôm nay là ngày chết của cô."
Hồng Nhi ngẩng đầu, kinh hãi nhìn Cố Phương Phương, trong lòng có dự cảm không tốt.
Nghe thấy âm thanh Hạ Thần nhíu mày hô: "Ai vậy?"
Mọi người đoán xem, tiếp theo sẽ thế nào? He he! Muốn biết sao? Vậy chờ chương sau đi nhé. Chương sau tuyệt đối vô cùng đặc sắc