Nhật Ký Báo Thù Của Nữ Phụ

Chương 59 :

Ngày đăng: 14:00 19/04/20


"Là Cố Phương Phương?" Liễu Dật nhíu mày hỏi. Trong mấy năm nay, cô ta không ít lần quấy rầy Nguyệt Ly nhà cậu.



"Đúng vậy." Nguyệt Ly ăn một miếng cơm, cười khanh khách nói "Cô ta muốn giúp em một chuyện lớn.".



"Cái gì?" Liễu Dật không thể tin tưởng Cố Phương Phương, nghi ngờ hỏi: "Em xác định là cô ta không lừa em chứ?"



"Có phải hay không, gặp mặt sẽ rõ thôi." Nguyệt Ly uống một ngụm nước canh " Nhưng mà, em tin tưởng hiện này cô ta không có thời gian rảnh rỗi để mà lãng phí đâu."



"Cô ta muốn giúp em cái gì?"



Liễu Dật chớp mắt, tò mò hỏi.



Nguyệt Ly thấy nhà ăn không có ai thì thẳng thắn nói nhưng mà âm lượng cũng rất nhỏ: "Cô ta muốn giúp em lấy trộm cơ mật của công ty Hạ Thần, lật đổ bọn họ, đến lúc đó chia cho cô ta chút lợi ích."



Liễu Dật lâm vào trầm tư, đôi mắt đen sâu không thấy đáy, rất lâu mới nói: "Cô ta hiện tại dù sao cũng là người của Hạ Thần, anh sợ cô ta có âm mưu khác, không thể sơ xuất."



Nguyệt Ly gật gật đầu: "Em biết, em đã cho người theo dõi cô ta, những thông tin cô ta trộm được cũng sẽ có người đi xác minh thật giả."



"Ừ, có chuyện gì nhớ phải nói cho anh biết." Liễu Dật dặn dò.



Sau khi ăn xong, hai người ra ngoài tản bộ.



Trời chiều nghiêng nghiêng, ánh nắng đỏ tươi, dưới bóng cây loang lổ có hai người đang chậm rãi đi bên nhau.



"Về sau sẽ không có cơ hội như thế này nữa." Nguyệt Ly bỗng nhiên buồn bã, tình yêu đang nồng nhiệt lại phải chia li, thật là tàn nhẫn.



"Yên tâm." Liễu Dật nắm tay nàng, ôn nhu cười, ánh mắt sáng trong: "Tuy và sau này sẽ cách trăm sông ngàn núi nhưng mà còn có trò chuyện qua video, chúng ta vẫn có thể nhìn thấy nhau. Dáng vẻ buồn bực này không hợp với em."



Nguyệt Ly tức giận: "Chẳng lẽ em không thể buồn bực sao?"



Liễu Dật cười sủng nịnh: "Có thể, vợ của anh làm cái gì cũng được."



Hai người đi một lúc, mồ hôi đầm đìa, Nguyệt Ly lau mồ hôi cho Liễu Dật nói: "Trở về đi, hôm nay thật nóng."



Hai người trở về, cùng nhau xem TV một lúc, bởi vì Nguyệt Ly vẫn còn chưa khỏi hẳn bệnh cho nên Liễu Dật muốn cô đi ngủ sớm một chút.



Nguyệt Ly đang xem phim, không muốn đi ngủ. Liễu Dật không chống cự được cô làm nũng đành đồng ý cùng cô xem một tập nữa.



Xem tivi xong, Nguyệt Ly liền đi nghỉ ngơi.



Liễu Dật đến thu phòng của mình, mở máy tính ra, nhanh chóng gõ chữ trả lời email.
Nghe cậu nói xong, Nguệt Ly cảm thấy rất sáng khoái, có đôi khi, rõ ràng là lựa chọn tin tưởng cậu nhưng vẫn cứ suy nghĩ linh tinh. Nhưng mà, cái người phụ nữ Tần Song này lại xuất hiện, tuyệt đối phải đề phòng.



"Em cũng không có trách anh." Nguyệt Ly ngồi xuống "Chỉ cần anh không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn là được, chỉ là dù sao uống rượu cũng không tốt lắm, lần sau uống ít đi."



Liễu Dật thấy cô không tức giận thì gật đầu liên tục: "Anh biết rồi."



"Tiểu thư, canh giải rượu nấu xong rồi.



Tiếng của dì Trương truyền đến, Nguyệt Ly ra ngoài nhận bát canh từ trên tay dì Trương, lại quay lại ngồi bên giường cậu. Lần này đến lượt cô đút canh cho cậu. Cô giống như cậu, cẩn thận thổi rồi mới đút cho cậu, sau khi cậu uống thì lại vội hỏi có nóng không, có đắng không? Trong lòng Liễu Dật rất ấm áp, hưởng thụ sự chăm sóc của Nguyệt Ly.



Bát canh này, Liễu Dật uống chậm vô cùng, tốn không ít thời gian, Nguyệt Ly dịu dàng tình cảm, ánh mặt trời chiếu vào giống như khoác lên người cô một tầng ánh sáng, an tĩnh bình yên, vừa xinh đẹp, vừa trong trẻo dịu dàng.



"Hôm nay không cần đi làm sao?" Nguyệt Ly hỏi.



Liễu Dật cong môi cười nói: "Đúng vậy, hôm nay là chủ nhật. Anh ở nhà với em."



"À phải rồi, có chuyện muốn nói với anh. Tần Song, bạn học của anh tối hôm qua có gọi điện, nói là thứ năm tuần sau có tổ chức họp lớp ở nhà hàng Ngân Hoa." Nguyệt Ly thản nhiên nói nhưng mắt không chớp nhìn biểu tình của Liễu Dật.



Liễu Dật "À..." một tiếng, không có phản tứng đặc biệt gì, trầm ngâm một hồi, nói: "Đúng lúc, anh đưa em đi làm quen với bọn họ."



"Có bất tiện hay không?"



"Không đâu." Liễu Dật nắm tay cô "Hiện giờ có rất nhiều bạn học của anh đã kết hôn đề sẽ đưa vợ hoặc chồng tới, không có gì bất tiện hết."



"Được rồi."



Nguyệt Ly đem bát không ra ngoài, Liễu Dật nhanh chóng mặc quần áo tử tế, sau khi rửa mặt xong, hai người cùng nhau ăn bữa sáng.



"Hôm nay muốn đi đâu chơi?" Liễu Dật đi đến bên cạnh cô, nhẹ nhàng hỏi.



Nguyệt Ly hơi khó xử, vài năm nay những địa điểm hay ở trong thành phố hai người đều đã đi qua hết, không có nơi nào đặc biệt muốn đến.



Giống như đọc hiểu suy nghĩ của Nguyệt Ly, Liễu Dật đề nghị: "Nếu không chúng ta tới những thành phố khác thử xem."



"Nghĩ thì rất tốt nhưng mà lạ nước lạ cái cũng không có gì thú vị." Nguyệt Ly thở dài "Đi đâu thì tốt đây?"



Liễu Dật nhìn mặt trời ở ngoài cửa sổ, nở nụ cười, lộ ta răng nanh trắng nõn "Ở nhà là tốt nhất, em sợ nóng mà."



Cuối cùng hai người không đi đâu cả, ở nhà, hưởng thụ thời gian hai người an nhàn không có ai quấy rầy.