Nhật Ký Báo Thù

Chương 10 :

Ngày đăng: 22:59 22/04/20


“Sao, bây giờ làm ra vẻ không biết” Ngụy Vũ cười lạnh, “Tăng Hàm, anh suốt ngày giả vờ giả vịt, bây giờ không thể giả vờ được nữa, cô ấy biểu hiện rõ ràng như vậy, hôm nay anh dám nói không biết? ”



Ngụy Vũ mặt lạnh như băng đẩy người đi tới, trước khi Tăng Hàm phản ứng, cũng đã kịp thời lùi về phía sau, tránh người qua, “Bất cứ người nào cũng biết, tôi cũng không tin là không có ai nói cho anh. Hôn nay muốn giả bộ đã quá muộn, cô ấy đã không còn thích anh”



Tăng Hàm đi lên phía trước chợt dừng lại, Ngụy Vũ nói: “anh ở trong đó ôm người đẹp ung dung tự tại mà sung sướng đi, tôi chờ lúc hai người quay lại, Đến lúc đó, tôi nhất định ở bên cạnh xem kịch vui”



Nói xong, Ngụy Vũ quay người ngênh ngang rời đi.



Tăng Hàm có chút ngẩn ngơ đúng tại chỗ, một hồi mới hít một hơi khí lạnh, “A” một tiếng, che nơi bị Ngụy Vũ đánh, một trận đau nhức truyền tới.



Liễu Phỉ Phỉ đang khóc tiến lên: “Tăng Hàm…” cận thận từng li từng tí đưa tay chạm vào, bộ dáng lo lắng nhưng không biết phải làm sao để cho tâm trạng Tăng Hàm buông lỏng.



Tăng Hàm nghĩ, coi như, Diệp Thiên Tuyết đã từng có tính cảm với mình, không có nói rõ, cũng có không đúng sự thật.



Ngụy Vũ trở lại bên cạnh Diệp Thiên Tuyết, bị mấy cô liên thủ ức hiệp một trận, kiến Ngụy Vũ phải kêu oái oái, không chịu được phải chạy trốn, không dám về nữa.



Vương Kỳ Ngọc lúc này mới chịu buông tay, cười như không cười nói: “Được à, gan lớn rồi, lúc này lại dám đánh người”



Ngụy Vũ từ sau lưng cây to thò đầu ra dè đặt nói: “Chị à, Tôi nói ba chị, tôi không phải vì cậu mà đi trút giận sao?, Nếu như các cậu ngay cả nổi cáu cũng không cho tớ xả ra, có phải muốn tớ tức chết không?”



Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: “Được rồi, đánh cũng đã đánh rồi, cậu ý cũng là thấy tớ bị đối xử bất công thôi. Tiểu Mập, tớ hỏi cậu một chuyện, mau qua đây đi”



Ngụy Vũ sau khi xác nhận hết lần này tới lần khác Hoàng Tú Tú và Vương Ngọc Kỳ không ra tay với mình, mới cẩn thận đi tới.



Kết quả là vừa đến gần hai người. liền bị hai cô bắt được đánh cho một trận nữa, kiến Ngụy Vũ phải hét toáng lên một trận.



Đến lúc ồn ào kết thúc, Ngụy Vũ mới ngồi xuống nghe Diệp Thiên Tuyết hỏi: “Cậu đã bắt đầu giúp đỡ xử lý việc làm ăn, buôn bán trong nhà rồi, có thời gian không dạy tớ một chút ”



Ngụy Vũ sửng sốt hỏi: “Cậu làm sao lại muốn học cái này?”



“Tài sản của Cố Thị tương lai là của tớ, tớ không thể đợi đến lúc kế thừa gia nghiệp, cái gì cũng không biết, chỉ làm cho người ta thên phiền phức mà thôi” ánh mắt của Diệp Thiên Tuyết có chút buồn bã.
Diệp Hân Thành nhìn thấy cô, trực giác cũng có chút mất hứng.



Biết mẹ mình có thai, lại có thể có vẻ mặt không vui, thật kiến người ta mất hứng. So với con gái lớn bên kia bình tĩnh như vậy, việc này kiến tình cảm với Liễu Phỉ Phỉ thấp xuống.



“Ta đi xem mẹ con một chút, con sớm nghỉ ngơi một chút” Sau phút chốc Diệp Hân Thành nhẹ giọng nói một câu như vậy.



Liễu Phỉ Phỉ khó chịu đồng ý một tiếng, đi vào.



Diệp Hân Thành lập tức mừng phấn khởi vào trong phòng của Liễu Đan Văn .



Sáng sớm Diệp Thiên Tuyết thức dậy, hỏi dì giúp việc, biết Diệp Hân Thành tối hôm qua không về nhà, lại còn mỉm cười khẽ.



Ăn xong điểm tâm sáng, lại cùng Phó Hoài Minh học nửa ngày. Phó Hoài Minh cầm một quyển sách nén xuống bàn, thở dài một hơi: “Ai nha, rốt cuộc xong rồi. Ngày mai anh muốn cùng bạn gái đi chơi, sẽ không tới. Chỉ có điều mấy bài thì này, em biết chưa”



Diệp Thiên Tuyết khẽ mỉm cười: “Tốt rồi, Thầy giáo à”



Phó Hoài Minh cười khổ sờ mũi: “Đừng gọi anh như vậy, cảm thấy kỳ quái lắm. Hôm nay cảm giác tâm trạng em không tốt lắm, có chuyện gì xảy ra vậy ”



Ánh mắt Diệp Thiên Tuyết mơ hồ nhìn xuống, nói: “người tình của ba em mang thai, không bao lâu nữa, đại khái sẽ làm đám cưới”



Phó Hoài Minh ngẩn người, biết điều không nói đến đề tài này nữa.



“Hành vi của chú Diệp anh không nói, nhưng mà, tiểu nha đầu à, ba em sẽ luôm muốn sinh một đứa con trai”. Qua một lúc lâu, Phó Hoài Minh chợt nói. Hiệp Thiên Tuyết từ từ gật đầu: “Em hiểu, chỉ là một lúc khó có thể tiếp nhận mà thôi”



Diệp Thiên Tuyết khắc sâu trong lòng đưa tay sơ đầu của cô, giống như anh trai.



Diệp Thiên Tuyết rơi nước mắt một chút, liền ngẩng đầu cố gắng cười nói: “A, xin lỗi. Em đi trước”



Nhìn cô từ bên cạnh mình chạy đi, tay Phó Hoài Minh đưa ra ở giữa không trung, dừng lại một chút, mới chậm rãi rút về