Nhật Ký Báo Thù

Chương 11 :

Ngày đăng: 22:59 22/04/20


Chuyện Liễu Văn Đan mang thai rõ ràng khiến Diệp Hân Thành rất phấn khởi. Ông đã hơn bốn mươi tuổi rồi, không còn trẻ nữa, ở tuổi này có con so với thời điểm hai mươi mấy tuổi có tâm trạng hoàn toàn khác nhau.



Lúc đó, ông còn có mấy phần ngỡ ngàng, cũng không xác định mình có muốn làm cha hay không?. Nhưng hiện tại, ông khẳng định, mình muốn đứa bé này, vô cùng muốn.



Vì vậy ông vô cùng nghiêm túc trở về cùng Diệp Thiên Tuyết bàn bạc chuyện đám cưới của mình với Liễu Đan Văn.



“Bây giờ Dì Liễu đã có thai, ba không muốn đứa bé ra đời mang thân phận con riêng, cho nên ba muốn nhanh chóng làm lễ cưới. Ý kiến con như thế nào?”



Diệp Thiên Tuyết ở trong lòng âm thầm thở dài. Cục diện như thế này mình có thể nói cái gì. Dĩ nhiên là tốt.



Vì vậy, cô ngẩng đầu lên, mỉm cười như không cười: “Dạ, con không có ý kiến. Chỉ là chuyễn hôn lễ, có thể để cho con cùng công ty Hôn Khánh cùng tổ chức, trao đổi được không?”



Diệp Hân Thành do dự, “Đây là hôn lễ của Ba và Dì Liễu, con….”



“Yên tâm, con nhất định sẽ tổ chức cho hai người một hôn lễ trọn đời không quên, cũng không quên cho khách mời chúc phúc hai người” Diệp Thiên Tuyết cười tủm tỉm nói, khẽ nheo lại mắt chặn lại tâm tình trong lòng.



Diệp Hân Thành thấy cô xung phong nhận việc, cũng không từ chối, vì vậy ậm ờ đồng ý, nhưng trong lòng âm thầm quyết định, về bên công ty Hôn Khánh nhất định phải nói một tiếng, ngàn vạn không thể để Diệp Thiên Tuyết phá hư hôn lễ.



Diệp Thiên Tuyết ra khỏi thư phòng Diệp Hân Thành, trở lại phòng mình thở một hơi dài.



Mình thay đổi vận mệnh của mình, lại không thể ngăn cản hôn lễ này



Không sao, tương lai còn dài, cái mình có chính là thời gian. Hơn nữa, kiếp này đã có những việc không giống, sau này tự nhiên cũng sẽ có nhiều khác biệt.



Tin tức, Diệp Hân Thành tái hôn truyền ra ngoài. Tại HongKong Cố Trường Khanh và Trương Cẩm Văn cũng biết, đầu tiên gọi điện thoại tới an ủi Diệp Thiên Tuyết.



“Mặc dù dượng cũng cho là ông ấy vào lúc này kết hôn không đúng lắm, nhưng mà, Tiểu Tuyết à, ông ấy đều sẽ kết hôn thôi, không phải là Liễu Đan Văn, cũng sẽ có người khác” Trương Cẩm Văn cẩn thận, đắn đo lời nói, “Dì nhỏ của con cũng có ý này. Chỉ là, người yên tâm, bất kể như thế nào. Gia nghiệp Cố gia con phải là người đứng đầu, bất kể Liễu Đan Văn gì đó sinh mấy đứa con trai cũng sẽ không tới phần. Hơn nữa, anh rể ôn ấy cũng đồng ý, vô luận tương lai như thế nào, cũng luôn đối xử tốt với con, cho nên, con cũng đừng khó chịu trong lòng”




Trên thực tê Diệp Hân Thành đối với mẹ con Liễu Đan Văn từ trước tới nay không keo kẹt nhưng vì Liễu Đan Văn không yên tâm về Liễu Phỉ Phỉ, mỗi tháng lại chỉ đưa tiền tiêu vặt rất hạn chế, nên hôn nay mới khiếm Liễu Phỉ Phỉ có tâm tư như thế.



Nói chuyện xong, Diệp Thiên Tuyết quay đầu đi lên lầu, ngã xuống giường, mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt.



Hôn nay cùng Thi Yến Hàn nói chuyện một lúc, lại làm cô nhớ lại kiếp trước, Thi Yến Hàm ở trong lòng mình chết như thế nào.



Từ trước tới giờ Thi Yên Hàm luôn đẹp như họa mi, nhưng lúc đó da tái nhợt như tuyết, tóc tai rối bời, chỉ có hai con người là đen bóng. Vết thương ở trên người chảy máu, giống như không bao giờ chảy xong.



Mà Diệp Thiên Tuyết chỉ có thể trơ mắt mình cô ấy chết đi như thế, khiến Diệp Thiên Tuyết khóc rống lên, từ một cái xác không hồn đột nhiên tỉnh lại.



Nếu như kiếp trước không có cái chết của Thi Yến Hàn, có lẽ vĩnh viễn Diệp Thiên Tuyết đều không thể tỉnh ngộ, cứ như vậy mà chết dần chết mòn vì ma túy và rượi, cũng sẽ không oán hận mà trọng sinh như thế này.



Nước mặt Diệp Thiên Tuyết dần dần chảy ra.



Sau đó, cô lật người lại, vùi mặt trong lòng bàn tay, ánh mặt trời chiều qua mặt tràn đầy hơi thở, đáy lòng cô cũng dần dần tràn đầy một vùng tăm tối.



Vào lúc này, nghĩ đến cái chết của Thi Yến Hàn, trong giây lát cô chợt nảy sinh một ý nghĩ điên cuồng.



Mua hung thủ giết người.



Cô nghĩ, có lẽ mình nên cầm mười vạn, tám vạn đi tìm sát thủ giết chết Liễu Phỉ Phỉ và Liễu Đan Văn.



Cái suy nghĩ này giống như cỏ dại, ở trong lòng cô sinh sôi ngày cành nhiều, quanh quẩn trong đầu thật lâu, hương vị ngọt ngào kiến cô hận không thể một lúc đi tới ăn nó được.



Nhưng mà, ý trí của cô vẫn còn.