Nhật Ký Chia Tay

Chương 1 :

Ngày đăng: 19:23 18/04/20


Phía trước cửa sổ mưa rơi xuống đất tí tách lộp độp, thời tiết

cứ mưa dầm kéo dài đã một ngày.



Lương Tâm Ảnh ngồi bên cửa sổ, những giọt mưa chảy xuống, đầu

ngón tay vô tình vẽ trên làn sương mờ mờ trên tấm kính, thẳng đến khi kính cửa

sổ tràn ngập, tràn ngập một cái tên duy nhất –



Nhậm Mục Vũ.



Cô kinh ngạc dừng tay, nét môi hiện lên chút khổ sở, cười

chua chát yếu ớt.



Đáy lòng, đã khắc sâu cái tên này.



Yêu nhau bảy năm, cảm tình không phải nói hết là hết được.



Kim đồng hồ vừa điểm ở con số mười, bên ngoài cửa đồng thời

truyền tới tiếng mở khóa.



“Ăn cơm chưa?”. Nhậm Mục Vũ đứng ở bậc cửa, cởi áo khoác ướt

trên người ra, quay đầu hỏi cô.



“Chưa”. Cô miễn cưỡng trả lời, không buồn nhúc nhích một

chút.



Con chó nhỏ giống Pomeranian tên Luck nuôi được hai năm thấy

anh vào cửa liền phóng qua, nhiệt tình hơn cả bạn gái anh là cô.



Nhậm Mục Vũ ôm con chó vào lòng, nhìn cô một cái, tới trước

phòng tắm tìm khăn mặt lau nước mưa trên tóc, rồi mang theo cái mền mỏng, đắp

lên người ai đó đang nằm trên sofa.



“Gần đây thời tiết chuyển xấu, ra khỏi nhà nhớ mặc quần áo ấm

vào, cẩn thận đừng bị cảm”.



“Ừm”. Nghe quá nhiều lần, cô đã không còn cảm giác gì nữa.



“Có muốn ăn gì không?”.



“Gì cũng được”. Trên thực tế, cô không muốn ăn gì hết.



Đặt chú chó nhỏ vào lòng cô, nó kêu ư ử khổ sở, kháng nghị.



Anh mở tủ lạnh, đồ ăn bên trong không còn gì nhiều.



Nhậm Mục Vũ tận dụng toàn bộ đồ còn sót lại trong tủ lạnh, nấu

một tô cháo hải sản mỹ vị, trong đầu âm thầm nghĩ, ngày mai nên bỏ thời gian đi

chợ mua ít đồ.



“Còn nóng, ăn đi”.



Lương Tâm Ảnh động thân mình, ăn từng muỗng từng muỗng,

xuyên qua làn khói lượn lờ trong không khí, nhìn anh dọn dẹp phòng bếp, thuận

tay dọn luôn phòng khách, thấp giọng dặn dò. “Cơm có mùi lạ lắm, chắc là thiu rồi”.



Đây là nhà cô, mà anh so với cô còn giống chủ nhân hơn.



Anh luôn như thế, mọi việc vặt trong cuộc sống đều chuẩn bị

sẵn sàng tươm tất cho cô, cho tới bây giờ chưa từng làm cô phiền lòng.



Nhưng mà anh có biết không? Cái cô muốn, không phải một quản

gia toàn năng, mà là một người đàn ông ôn tồn, để cô có cảm giác mình được yêu…



Chỉ là, một câu yêu đương anh cũng tiết kiệm không nói ra miệng.



Cô đã muốn nhớ không nổi lần cuối cùng anh nói yêu cô là khi

nào…



“Không ngon à?”. Thấy cô bưng tô cháo thẫn thờ, Nhậm Mục Vũ

thực tự nhiên nhận lấy phần còn thừa, múc cho Luck một chén, cả hai một người một

chó cùng nhau ăn cháo thừa.



“Vũ –”.



“Ừ?”. Anh đáp nhẹ, thả Luck tới góc nhà ăn cháo.



“Anh có yêu em không?”. Không biết vì sao, cô xúc động muốn

hỏi câu này.



Anh cụp mắt, cười cười, không nói.



Lại như vậy!



Mỗi lần cô nhắc tới chuyện này, anh chỉ ôn nhu nhìn cô và cười,

không nói câu nào.



“Anh, có yêu em không?”. Cô chuyên chú nhìn anh, lặp lại một

lần nữa.



Anh vẫn cười, khẽ vuốt mái tóc dài mềm mại của cô. “Tính trẻ

con!”.



Ánh mắt của anh rất bao dung, ngữ khí sủng nịch, thật giống

như – cô là đứa trẻ hay giận dỗi.



“Em hỏi, anh yêu em hay không yêu em!”. Cô đề cao âm lượng,

cảm xúc như nước lũ vỡ đê.



Phát hiện thái độ của cô khác hẳn ngày thường, anh thu hồi nụ

cười, nhíu mày nhìn cô. “Làm sao vậy?”.



Cô còn có thể làm sao? Người yêu mà ngay cả một câu yêu cô

cũng không muốn nói, cô còn có thể làm sao đây?



“Không có gì”. Vô lực rũ mắt xuống, không hiểu là thất vọng,

hay còn gì khác. “Lễ tình nhân năm nay – ”.



“Anh còn việc ở phòng khám”. Anh nhìn cô áy náy.



“Không sao cả”. Cô cười có chút gượng gạo. “Không cần phiền

anh đâu”. Không bao giờ cần nữa…



Nhậm Mục Vũ há hốc mồm, định nói gì đó lại thôi.



“Em nói trong điện thoại có việc muốn nói với anh mà”.



“Ừ”. Cô rút ra trên bàn điện thoại một lá thư, lặng lẽ đẩy tới.



Nhậm Mục Vũ nhìn cô kỳ quái, đang định mở thư ra đọc, cô lại

ngăn anh. “Về nhà hãy đọc”.



“Được”. Không hỏi vì sao, anh nghe lời thu lại bức thư, đứng

dậy. “Không còn sớm nữa, anh về đây”.



“Ảnh?”. Anh cúi đầu, cô nắm chặt lấy năm ngón tay anh không

buông.



“Hôn em”. Cô ngước mắt yêu cầu.



Nhậm Mục Vũ cười khẽ, cúi người chạm nhẹ vào môi cô, vốn định

hôn nhẹ chuồn chuồn lướt nước, không đoán được cô khác hẳn ngày thường, ôm lấy

gáy anh, hôn thật cuồng nhiệt.



Anh thở dốc, bị lưỡi cô tiến sâu vào trêu chọc làm nhiễu loạn

thần trí, há miệng triền miên cùng cô.



Hô hấp điên cuồng, tim đập loạn xạ, nhiệt độ cơ thể vì nụ

hôn đó mà nóng bừng, hai tay theo bản năng ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của cô, thuận

thế tiến tới bộ ngực mềm mại…



“Đừng!”. Anh tỉnh lại đúng lúc, thoát ra khỏi vòng dục vọng

cuồng nhiệt đang quấn chặt, liên tục thở hổn hển mấy hơi.



Nếu còn tiếp tục, muốn ra khỏi cửa đêm nay quả thực là người

si nói mộng.



“Anh thật sự phải về, sáng mai có ca mổ quan trọng, cần phải

nghỉ ngơi cho tỉnh táo”.



“Thư, nhớ đọc nó”.



“Ừ”.



“Đi đường cẩn thận”.



“Ừ”.



“Nhớ mang dù theo”.



“Ừ”.



Anh luôn ít lời.



Đã không còn lời nào để nói, cô rốt cuộc buông tay, nhìn anh

đi tới cửa –



“Vũ!”. Cô bật dậy, thảng thốt kêu lên.



Nhậm Mục Vũ nghiêng người ngoái đầu lại, đợi nghe.



“Hẹn gặp lại”. Thật sự… Hẹn gặp lại…



Nhậm Mục Vũ thoáng ngẩng ra, Tâm Ảnh chưa từng nói ‘hẹn gặp

lại’ với anh bao giờ. Anh đăm chiêu suy nghĩ, nhìn cô một cái, cụp mắt, gật đầu.



Nhìn anh bước ra khỏi cửa nhà mình, nước mắt Lương Tâm Ảnh

nhịn hồi lâu rốt cuộc chảy xuống.



Cô biết cô sẽ đau lòng, sau khi quyết định làm như vậy, sẽ

biết được bản thân rồi cũng đau lòng, dù sao, anh là người đàn ông đầu tiên cô

yêu trong cuộc đời này.



Nhưng, không đoán được nước mắt lại trào ra như vỡ đê, như

bài sơn đảo hải*…



(*bài sơn đảo hải – 排山倒海 = dời núi lấp biển)



Cô không bao giờ muốn xa rời anh, tình cảm cô dành cho anh

so với dự đoán của cô còn sâu đậm hơn.



Quen biết anh từ lúc học Đại học, đã bên nhau từ đó tới bây

giờ, cả một khoảng thời gian dài như thế, với biết bao kỷ niệm, đủ làm anh trở
nữa, mất đi tần suất hiền hòa như nước mọi khi.



“Sao?

Anh thất thân hay bị cưỡng hiếp? Tủi thân lắm hả?”. Được lợi còn làm bộ, muốn

làm rõ ư, cô mới là người đang khóc thầm này, có biết không?



Anh nhăn mày. “Em lúc nào cũng cảm xúc hóa mọi thứ vậy

sao?”.



Cảm xúc hóa?! Ê, anh kia, thất tình có quyền giết người nha,

anh không biết à? Huống chi tôi chỉ hơi kích động chút xíu thôi.



“Đúng,

tôi cảm xúc hóa, thì sao? Anh học y, chẳng lẽ không biết phụ nữ không xả hết cảm

xúc ra hàng tháng sẽ bị bệnh tâm thần sao, đây là phương pháp bình thường hợp

lý!”.



Anh dừng lại, nhìn cô. “Sinh lý em tới tháng?”.



“Anh

nghiên cứu sinh lý của tôi làm chi?”. Biến thái!



“Em

vừa mới uống bia lạnh đó!”.



“Uống

đã uống rồi, chẳng lẽ bắt tôi nôn ra?”.



“Em

đừng lấy sức khỏe mình ra mà đùa giỡn”.



“Ai

nói anh tôi đang tới tháng? Ngu ngốc, kì của tôi là cuối tháng biết chưa?”.



“Vậy

vừa rồi em – ”.



“Ngừng!

Ngừng! Ngừng! Chúng ta lạc đề rồi!”. Đây hoàn toàn không phải trọng điểm.



Bọn họ rốt cuộc chuyển từ yêu/ không yêu sang sinh lý của cô

từ lúc nào vậy? Cô còn khai ra của mình là cuối tháng! Đúng là ngu ngốc quá đi

mất!



“Quay

lại, quay lại, hiện giờ tôi muốn nói với anh chuyện Tiểu Nghi, còn chưa có kết

luận”.



Anh nhíu mi. “Kết luận : tôi không thích cách ghép đôi của

em”.



A, chê cô nhiều chuyện?



“Tiểu

Nghi là đại mỹ nhân có tiếng ở khoa tôi, toàn tâm toàn ý với anh, người ta ba

quỳ chín khấn còn chưa cầu được, anh bất mãn cái gì – ”.



“Tôi

thích em”.



Một câu làm cô cứng họng, sợ hãi trố mắt.



Ảo giác à? Hay nghe lầm?! Sao anh ấy nói câu đó được!



Cô tin mặt mình hiện tại nhìn nhất định rất đần, cái miệng

nhỏ ngoác rộng ra, muỗi có bay vô cũng không khép lại được.



Anh chỉ cúi đầu, theo logic đặt môi lên cái miệng đã hé sẵn

mời mọc của cô.



Kia – là chuyện gì đang xảy ra? Anh hôn cô, cũng là ảo giác

sao? Cảm giác ở môi thật chân thật, đúng là ảo giác sao?



Nụ hôn của anh là thật, mềm mềm, dịu dịu nút lấy cũng là thật,

vòng ôm chặt chẽ kiên định càng không thể giả…



“Người

trong lòng tôi là em, nghe rõ rồi chứ?”. Anh nói lại lần nữa, gằn từng tiếng,

rõ ràng vô cùng, ngay cả cô có muốn nghe sai 1 chút cũng không được.



“Lừa…

lừa người! Anh rõ ràng đã từ chối tôi”. Tiếng nói run run phối âm như trong

phim kinh dị, giờ cô mới biết mình có tài năng tiềm ẩn về chế tạo âm thanh kinh

dị.



Cô nhìn hàng chân mày của anh chậm rãi dồn về 1 cục, giống

như cô vừa quăng cho anh bí ẩn của thời đại, cô nghĩ cho sinh viên tài năng hệ

y học này đi phẫu thuật não bộ tinh vi chắc còn dễ hơn bắt anh trả lời vấn đề

này 100 lần.



Đại khái hơn 1 thế kỉ qua đi, anh mới khó khăn trả lời. “Lúc

nào?”.



Đúng rồi? Lúc nào? Đầu óc chưa kịp trở về trạng thái hoạt động,

nhất thời cô tìm không ra.



Quên đi, hiện tại không phải lúc lục lọi quá khứ.



“Sao

anh không nói sớm?”.



“Em

không phải cô gái tùy tiện, tôi có nói em cũng không chịu”.



Cô sững sờ, nước miếng nghẹn ở cổ họng nuốt không trôi.



Trên thực tế, cô còn “tùy tiện” hơn kìa, chẳng những chịu mà

còn có thể rộng rãi cho anh 1 cái hôn môi.



Anh nói vậy, cô còn biết sao? Ngoại trừ chột dạ xấu hổ cúi đầu

cười ngây ngô, nửa chữ bẻ đôi cũng không phát âm được.



“Thật

có lỗi”. Anh buông tay ra, thối lui từng bước.



Gì? Anh ấy xin lỗi cái gì? Sao không ôm thêm chút nữa? Cô vừa

mới thích cảm giác được tựa vào lòng anh thôi mà…



“Tôi

đã nói hết rồi, về sau đừng ghép đôi tôi với cô gái khác nữa. Ngủ ngon”.



Ê ê ê! Cứ thế mà đi hả? Không chịu trách nhiệm những lời

mình đã nói sao?



“Nhậm,

Nhậm Mục Vũ – ”.



Anh ngừng bước, nghiêng đầu chờ đợi.



“Ờ,

ừm – ”. Kế tiếp phải làm sao? Mọi người đều nói cô không phải cô gái tùy tiện,

tốt xấu gì cũng có 1 chút nữ tính rụt rè, chẳng lẽ muốn cô chủ động mở miệng?

Nhưng mà…



“Câu

anh vừa nói – lặp lại lần nữa, tôi chưa nghe rõ”.



“Đừng

ghép đôi tôi với cô gái khác nữa”.



“Không

phải, câu trước kìa”. Đần! Ai cần nghe câu đó?!



Anh suy nghĩ 1 chút. “Em không phải cô gái tùy tiện?”. Là

câu này sao?



“Lại,

câu trước đó nữa!”. Cô căn răng sắp chảy máu tới nơi, người này là ngốc thật

hay giả ngu?



“Ừm

– ”. Anh lại trưng ra vẻ mặt (一 0 一). “Là câu tôi thích em?

Hay là câu em nhất định không chịu?”.



“Được”.

Cô nhanh tiếp lời, thiếu chút nữa sặc nước miếng mà chết.



“Được

cái gì?”. Anh sửng sốt, như vịt nghe sấm.



“Anh,

anh – ”. Cô sớm muộn gì cũng có ngày bị anh làm tức tới hói đầu!



Ngay tại lúc cô tự hỏi có nên nhảy xuống ban công tự tử

không, hay trực tiếp bỏ anh lại cho xong chuyện, thì anh mới mở to mắt tỉnh ngộ.

“Được, em đồng ý, là vậy phải không?”.



Phật tổ từ bi! Người này còn chưa ngốc hoàn toàn.



“Bằng

không thì là gì? Anh nghĩ tôi để cho người tôi không thích hôn mình à!”. Cô oán

giận đẩy anh ra, định đi vào nhà. Lại còn tốn thời gian với anh, mặc kệ anh ở lại

nghiền ngẫm lời cô nói đi.



Nhưng cô cũng không vào nhà được như ý định, vì anh đã phản ứng

rất nhanh kéo cô về, gắt gao ôm cô vào trong ngực.



Hai má cô, vừa vặn dựa vào ngay vị trí tim anh, ở đó có tiếng

tim dồn dập, cách 1 lớp áo truyền rõ ràng vào tai cô, đập vào ngực cô.



“Không

chỉ hôn, tôi còn muốn ôm em, Tâm Ảnh”.



Cúi đầu dịu dàng hứa hẹn, cô nghĩ anh có lẽ đã thích cô, nếu

không, 1 người đàn ông ổn trọng biết tiết chế như vậy, làm sao có thể có phản ứng

thất thường, đúng không?



Lần đầu tiên trong đời, cô biết tới tình yêu ngọt ngào.



Cứ như vậy, bọn họ trở thành một đôi.