Nhật Ký Chia Tay
Chương 2 :
Ngày đăng: 19:23 18/04/20
Mưa, vẫn còn đang rơi…
Về nhà, Nhậm Mục Vũ trước pha nước ấm để tắm, thả lỏng thân
thể mệt mỏi cả ngày, nhưng không để chính mình thoải mái trong bồn tắm lâu, mặc
áo ngủ sạch sẽ, lau mấy chỗ ướt rồi trở lại phòng làm việc, mở tài liệu vừa
mang từ bệnh viện về, tập trung tinh thần kiểm tra lần cuối.
Ca mổ ngày mai liên quan đến mạng người, một chút sơ sẩy
cũng có thể gây ra hậu quả đáng tiếc, không thể không cẩn thận.
Thẳng đến khi gấp tài liệu lại, đã gần 2 giờ sáng.
Ánh mắt thoáng lướt qua phong thư nằm cạnh bàn, nhớ tới thái
độ không bình thường của Tâm Ảnh hôm nay, anh rút ra, đọc từng chữ một –
Vũ thương yêu.
Không, sau này có lẽ không thể gọi anh như vậy được nữa –
Đúng vậy, đó là mục đích em viết lá thư này cho anh – Vũ,
chúng ta chia tay đi!
Đọc được có phải kinh ngạc lắm không, có phải không rõ ràng
không? Hay đã sớm dự liệu được trong lòng?
Đừng nghi ngờ, hôm nay không phải cá tháng tư, em thật sự muốn
chia tay với anh, không phải tùy hứng, cũng không hành động theo cảm tính đâu.
Anh từng nói, nếu 2 người đã quyết định ở cùng một chỗ thì
không nên làm ra chuyện khiến bản thân hối hận hoặc làm tổn thương đối phương.
Yêu nhau 7 năm nay, lần đầu tiên em nói muốn chia tay với anh, chắc anh hiểu rõ
đó là quyết tâm của em.
Nếu anh từng cố gắng hiểu lòng em, thì hôm nay anh sẽ thật sự
hiểu vì sao em nói chia tay với anh, nhưng em nghĩ, anh không hiểu đâu, nếu
không, chúng ta đã không đi đến mức này.
Từng có lúc, em chờ mong anh đối xử ôn tồn tình cảm, để hóa
giải những vướng mắc trong lòng em, như ngày trước, anh cho em một cái ôm thật
chặt, có lẽ em sẽ không đến mức bị lạc…
Sao, nhất định anh đang cảm thấy mơ hồ phải không? A! Em sớm
biết viết n lá thư cho anh, anh toàn đem đi chèn hũ tương mà, nhìn anh coi, hoàn
toàn xem nhẹ em!
Khoan, đợi chút! Hôm nay em muốn giải quyết cho xong, không
phải oán giận, nói gì thêm nữa sợ không dứt được, sợ anh không kiên nhẫn lại vò
nó thành một cục rồi ném vào thùng rác, dù sao, chẳng có ai ngốc tới nỗi bỏ thời
gian ra nghe bạn-gái-sắp-cũ phê bình mình…
Ê ê ê, đừng vò mà! Em sắp nói xong rồi! Em cho anh 7 năm
thanh xuân, hiện tại muốn anh bố thí chút thời gian cho em cũng không quá đáng
chứ? :)
Hì, thấy không? Em còn có thể nói giỡn, vậy chứng tỏ tình huống
cũng không phải quá tệ. Thật là kì quái, khi còn bên nhau, cứ 3 ngày lại viết
thư tình cho anh, biết bao chuyện để nói, vậy mà đến lúc chân chính chia tay,
ngược lại, không còn lời nào. Vậy – nói ‘hẹn gặp lại’ đi! Bảo trọng, mặc kệ sau
này chúng ta có thể tiếp tục làm bạn hay không, đều hy vọng anh sống tốt.
P.S: Nói đi phải nói lại, anh phong độ như vậy, hẳn sẽ không
so đo với cô nhóc là em chứ? Em thật sự hy vọng, anh sẽ không oán em…
Đêm khuya đầu thu.
Tâm Ảnh.
Xem xong thư, anh sửng sốt ngẩn người, không thể động đậy.
Đây – là một lá thư chia tay? Chia tay không có lý do, không
thèm báo động?!
Cô nói đúng! Anh hoàn toàn không hiểu vì sao lại thế này.
Cô thậm chí còn chưa cho anh 1 lời giải thích.
Anh thất thần chừng 10 phút, nhìn chằm chằm từng câu chữ nhẹ
nhàng và khuôn mặt tươi cười trên trang giấy, lại cảm thấy dường như cô đang
khóc thút thít, có vài nơi nét chữ bị nhòe, không biết là mưa đêm nay, hay là
nước mắt của cô.
Nhớ tới những lá thư xưa cũ cô nhắc đến, anh nhảy dựng lên,
chạy nhanh tìm kiếm những bức thư bị gác lại, chưa có cơ hội được mở ra.
Giờ anh mới phát hiện, số thư cô viết cho anh không hề ít,
cơ hồ tràn ngập cả ngăn kéo, mà anh lại chưa bao giờ ngồi xuống, viết cho cô 1
bức thư đàng hoàng…
Anh lần theo cái ngày trong trí nhớ, chọn mấy bức để đọc.
Vũ.
Không thể tin được, chúng ta đã trở thành người yêu. Anh biết
không, bây giờ tim em vẫn đang đập rất nhanh, chân như đang bước trên mây,
phiêu phiêu, thật không nỡ, đây có phải đang nằm mơ hay không? Tỉnh lại rồi, có
giống như công chúa tiên cá, hóa thành bọt biển không?
Không được cười! Người ta chỉ không biết đây có phải thật
hay không thôi chứ bộ!
Anh biết không? Em thích anh từ rất rất lâu rồi! Sao anh có
thể cho là em không đồng ý? Biểu hiện của em còn chưa đủ rõ ràng sao? Đời này
em chưa từng háo sắc như vậy đó! Nhìn được mà ăn không được, chỉ có thể âm thầm
chảy nước miếng, ức đến độ sắp xuất huyết nội luôn… Ừm, xin anh đừng lộ ra ánh
mắt tà ác nha, em còn chưa từng “mộng xuân” về anh đâu à, các hạ trinh tiết vẫn
còn y nguyên.
Được rồi được rồi, không nói bậy nữa, nếu không đổi lại đêm
nay có khả năng người “mộng xuân” là anh, em liền có lỗi lớn lắm.
Cái gì? Anh hỏi em điểm quan trọng trong lá thư này là gì?
Không có gì cả! Đã là thư tình thì chỉ biểu đạt cảm xúc
thôi, có gì quan trọng trong đó? Cũng đâu phải viết báo cáo, cần gì ghi rõ tiêu
đề rồi mục 1, 2, 3, 4?
Nếu còn chưa hiểu, anh tự phạt mình úp mặt vô tường 3 phút
đi!
Được rồi, biết các hạ tư chất đần độn, bổn cô nương thiện
lương, làm rõ trọng điểm cho anh đây.
Em chỉ muốn nói cho anh là : em rất vui, anh rốt cuộc cũng
là của em, ha ha! (Có cảm giác lên lầm thuyền giặc không? Hiện tại muốn rời
thuyền thì không còn kịp nữa đâu!)
Em rốt cuộc cũng hiểu vì sao Thái Công câu cá lại câu cách mặt
nước 3 tấc, hóa ra chiêu ‘lạt mềm buộc chặt’ đúng là hữu hiệu, em muốn câu con
cá to thật là to, tưởng gãy luôn cần rồi, con cá lại tự mình bơi vào bờ cho em
ăn…
Nè, cá ngốc, em nói anh đã thông suốt chưa?
Đang cân nhắc không biết nên đem đầu cá ngốc này hấp hay kho
tàu.
Tâm Ảnh.
Khi cô nhìn thấy bạn bè xung quanh hạnh phúc trong tình yêu,
trong lòng sẽ chua xót biết bao nhiêu đây?
Lúc trước kết giao với cô, là muốn cho cô hạnh phúc của cả
thế giới, nhưng kết quả, lại để cô ấm ức nhiều như vậy, từng giọt từng giọt bóp
chết dần mộng tưởng của cô đối với tình yêu.
Anh đã thua thiệt cô quá nhiều…
Nước mắt nóng hổi đong đầy hốc mắt, bàn tay nắm lấy lá thư
run rẩy, thật lâu không phát ra tiếng động.
Là anh quá sơ ý, để cho người khác làm mọi thứ anh chưa làm,
cô sao có thể không động lòng được?
Cô từng bất lực vươn tay về phía anh, anh lại cự tuyệt nắm lấy,
hôm nay, cô cảm thấy thất vọng với anh, anh còn cái gì để nói?
Anh chỉ tập trung vào khoảng thời gian cả đời trước mắt, xem
nhẹ lòng phụ nữ yếu ớt cỡ nào, cần anh che chở cỡ nào –
Anh, đã làm tổn thương cô.
Nhìn dòng chữ cuối bức thư – nếu anh biết, hội nghị y khoa của
anh là thứ chôn vùi tương lai của 2 ta, liệu anh có đi nữa không?
Không, anh sẽ không đi, anh sẽ ở bên em, nắm chặt tay em, dù
có gì cũng không buông tay! Nếu anh biết, nó sẽ làm anh mất tất cả…
Trong lòng anh gào thét, hối hận vô cùng, nhưng cũng đã quá
muộn.
Nhớ tới ban nãy, cô nhiệt tình khác hẳn bình thường, anh giật
mình hiểu ra –
Là nụ hôn ly biệt, cô dùng cách đó để chấm dứt!
Ngước mắt lên, đã sắp 3 giờ sáng, cô – còn đang chờ điện thoại
của anh sao?
Di động thân thể, mới phát hiện hai chân đã tê cứng, anh chịu
đựng, cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, nhấn số, trong óc ngược lại – trống
rỗng.
Anh nên nói cái gì? Có tư cách nói gì với cô nữa?
Điện thoại chỉ “tút” 1 tiếng đã có người bắt, làm anh ngay cả
thời gian tự hỏi cũng không có.
Điện thoại nhấc máy xong, chỉ yên lặng không tiếng động, anh
cũng lặng im, 2 đầu tĩnh mịch, ngay cả 1 tiếng “alo” cũng không có.
Không biết qua bao lâu, anh khó khăn lên tiếng. “Là anh”.
“Em biết”. Giọng nói nhỏ xíu, nghe không rõ lắm.
“Còn chưa ngủ?”. Anh nói chuyện không đâu.
“Chờ anh”.
Cô chờ cái gì? Chờ ở anh 1 câu YES, hay chờ 1 câu chất vấn
đau lòng?
Cô đã hạ quyết tâm, không phải sao?
“Thư… Anh đọc xong rồi”.
“Ừm”.
Hai đầu điện thoại lại lâm vào im lặng lần nữa, không ai nói
chuyện.
Sau đó, anh nhẹ nhàng mở lời, thanh âm trầm thấp nghèn nghẹn.
“Anh đã… Làm khổ em quá sao?”.
Cô không biết nên trả lời thế nào, chỉ im lặng chống đỡ.
“Vậy, anh đã hiểu”. Ngực có những cảm xúc rối rắm khó mà diễn
tả được, không còn dũng khí hỏi thăm có phải cô ấy đang ở bên người kia không.
“Anh chỉ muốn em biết là, cuộc sống bên em, anh vẫn luôn thật
lòng hiểu hết ý nghĩa mọi thứ em đã làm cho anh, anh – cho tới bây giờ – chưa
bao giờ muốn làm em khóc, nếu…”. Anh khó khăn tạm dừng một chút. “Anh từng vô
tâm làm tổn thương em, xin em tin rằng đó không phải anh cố ý… Cho nên, nếu em
cảm thấy, ra đi là tốt cho em, anh đây…”.
Anh rốt cuộc nói không được, cổ họng vừa chua xót vừa đau,
không muốn cô nghe được tiếng anh nghẹn ngào, anh cố sức hít mấy hơi, không dám
tùy tiện mở miệng.
“Những lời này…”. Ngược lại, cô nói, giọng run run, anh
không biết có phải cô đang khóc không.
Cô muốn nói cái gì? Những lời này như thế nào? Đã quá muộn?
Hay làm cô thấy an ủi trong lòng?
Tâm tư anh hỗn loạn đoán.
“Em, sẽ hạnh phúc chứ?”. Buông tay cô ra, cô sẽ sống tốt hơn
sao?
“Anh ta… có thể cho em những niềm vui anh không thể cho em,
đúng hay không?”. Chần chờ hồi lâu, anh vẫn không thể không hỏi.
Lúc này đây, không khí xung quanh thật ngột ngạt, ngột ngạt
đến nổi anh sắp thở không được.
“Em nghĩ… Chắc là thế!”.
Sau khi nghe được câu trả lời như vậy, vết nứt trong lòng
anh, khó có thể khép miệng.
“Vậy… Đi thôi! Đừng để chính mình tiếc nuối”. Tiếng nói này…
Là anh sao? Xa xôi mà lại chân thật, anh đã hoảng hốt không biết phải làm sao để
phát ra âm thanh.
Gác máy, anh mở to mắt, cả đêm không thể ngủ.
Anh biết, sau này, chỉ còn một mình, không còn ai vướng bận.
Trời mưa, không cần lo lắng ai bị ướt rồi cảm mạo.
Ăn cơm, không cần nghĩ người ta có ăn ngon không, có kiêng
ăn không.
Bận bịu đến nỗi không có thời gian ngủ, không cần áy náy
trong lòng vì đã bỏ mặc ai đó.
Ra ngoài mua này nọ, không cần lo lắng người kia cần gì…
Cái gì cũng không cần làm, không ràng buộc, thật tự do.
Chẳng qua là –
Trong tim có một khoảng trống.