Nhật Ký Chia Tay

Chương 3 :

Ngày đăng: 19:23 18/04/20


Không hề có anh.



Chia tay ngày đầu tiên, nhận ra anh là người đàn ông tốt hiếm

có.



Không có ý chí, nhung nhớ những ngày anh còn ở bên cạnh.



Chia tay tháng thứ nhất, nhận ra anh vẫn đang ở trong lòng.



Tồn tại khắc sâu, chưa từng mờ đi.



Chia tay tháng thứ hai, có thể hay không, thật ra đã sớm hối

hận.



Cũng không dám thừa nhận với chính mình? Vì không muốn thừa

nhận sự sai lầm của mình, không muốn hối hận?



Mơ mơ màng màng tỉnh

ngủ, chộp lấy đồng hồ báo thức đầu giường –



“Óa!”. Giây tiếp theo, Lương Tâm Ảnh như lửa đốt đằng mông

nhào khỏi giường nhanh hơn tên bắn, vọt vào phòng tắm.



“Nhậm Mục Vũ chết tiệt! Không gọi mình dậy, nếu hại em muộn,

anh nhất định sẽ chết – ”. Mắng một nửa, mới nhớ ra bọn họ đã chia tay, ngay

lúc 3 giờ rạng sáng nay.



Anh đã không còn nghĩa vụ phải gọi cô rời giường nữa.



“Quên đi, không gọi cũng không sao, không có người Morning

Call mình vẫn có thể dậy đúng giờ…”. Cô gượng gạo bổ sung thêm, áp chế cảm xúc

khó hiểu kia xuống, âm thầm tự nhủ ngày mai nhất định phải tập thói quen đặt đồng

hồ báo thức.



Hôm nay là ngoại lệ, ngày hôm qua khóc quá mệt mỏi, bất tri

bất giác ngủ thiếp đi, từ ngày mai, cô nhất định sẽ điều chỉnh quy luật cuộc sống.



Đúng, chính là như thế!



“Mẹ nó! Tóc làm gì phải để dài như vậy? Ngày mai đi tiễn!”.

Cơn tức giận vô cớ bốc lên đỉnh đầu, cô phiền chán chải chải cào cào, vô ý làm

đứt mấy nhúm, đau đến nỗi muốn rớt nước mắt.



Trước kia nhìn Nhậm Mục Vũ chải nó, nó mềm mại nghe lời lắm

mà, cũng không khiến cô thấy 1 tia đau đớn, anh còn nói tóc cô rất tốt, cho nên

mỗi lần dậy muộn dù không kịp chải, chỉ ngồi trang điểm, cũng sẽ có người đứng

sau chuẩn bị hết thảy cho cô…



Không biết dỗi ai, cô căm giận không chải nữa, quăng cái lược

xuống bàn, vừa vặn nó rơi xuống chân, đau đến á khẩu.



Bực quá đi! Ngay cả cái lược cũng đối nghịch với mình!



Bực bội với gót chân vẫn đang ẩn ẩn đau, sửa sang dung nhan ổn,

cô lao ra khỏi nhà, sực nhớ – tiêu rồi, phải đi mấy chuyến xe bus?



Xe cộ ở Đài Bắc thật sự loạn, muốn biết phải đi xe nào, đi

đường nào gian nan như lên trời.



Cho nên cô chưa từng tìm hiểu, dù sao Nhậm Mục Vũ sẽ xuất hiện

trước cửa nhà cô mỗi sáng, cùng cô đi làm, trở thành lái xe đưa đón miễn phí cả

năm.



Ngồi nhầm 1 chuyến, lại vòng vo 2 chuyến, thật vất vả rốt cuộc

cũng tới công ty.



Không cần phải nói, đương nhiên là muộn giờ.



Đánh mất mọi thứ thói quen, làm cô ảo não cả buổi sáng.



Giữa trưa đồng nghiệp mời ăn cơm, cô không đi, cũng không phải

cảm xúc chìm nghỉm, chỉ là không muốn ăn.



Cầm điện thoại nhấn dãy số quen thuộc, mới giật mình nhận

ra, hành động đó đã trở thành bản năng, giống như đã có từ lúc địa cầu sinh ra.



Anh ấy đã không phải là của mày nữa thì sẽ không vì 1 câu bốc

đồng của mày. “Không thấy anh, em ăn không vô”. Sau đó lập tức chạy như bay tới

cùng mày đi ăn…



Ngực rầu rĩ nặng nề, mất mát cái gì, bỏ cả 2 bữa sáng –

trưa, không hề thấy đói.



Cả một ngày, cô ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tan tầm rồi, việc thứ nhất

cô làm chính là đi cắt mái tóc nuôi dài suốt 7 năm.







Mưa gió ào ạt ngoài cửa đã hơn 1 giờ, hôm nay ra ngoài vội

vã, quên mất không có người đưa ô cho mình, về đến nhà mưa đã tạt ướt như chuột.



Không yên lòng, ăn 1 chén mỳ gói rồi trở về phòng, giật mình

nhận ra từ lúc nào tay đã đang cầm bút, dưới trang giấy ngập đầy chữ – viết thư

cho Nhậm Mục Vũ.



Cô tê tái.



Đã chia tay, còn viết thư gì nữa!



Thói quen thật là đáng sợ, 7 năm qua, mọi chuyện trong lòng

cô, toàn dùng bút viết cho anh, giống viết nhật ký, chuyện đã thành nếp, nhất

thời khó mà sửa được.



Dọn dẹp giấy viết thư, rút ra 1 cuốn sổ viết nhật ký đã mua

từ lâu mà chưa viết dòng nào.



Không thể viết thư, vậy chuyển thành viết nhật ký đi!



Ngày 15 tháng 7 năm 91



Thời tiết : mưa dầm dề, tâm tình tỉ lệ thuận với thời tiết.



Hôm nay, là ngày đầu tiên sau khi chia tay, tệ hết nói nổi,

nhưng không phải vì đau khổ do chia tay, mình kiên quyết phủ nhận lý do này!



Mình nghĩ, chắc mình còn chưa thể quen! Ít nhất mình tin là

như vậy.



Ở bên anh ấy đã lâu lắm rồi, có nhiều chuyện cuộc sống đã

hòa cùng 1 nhịp thở với anh ấy, bây giờ xóa bỏ hết thảy, cuộc sống trở nên hoàn

toàn rối loạn, cảm thấy làm chuyện gì cũng không hợp lý…



Là đau lòng sao?



Đương nhiên không phải, mình lại kịch liệt phủ nhận lý do

này lần 2.



Giống như 1 mâm toàn đậu đỏ, đậu xanh lẫn lộn, làm sao có

cách nhặt ra hết được? Luôn cần thời gian, đúng không?



Aizzz, 7 năm, thật sự là con số đáng sợ!



Sau này, bất giác mình nghĩ thầm, anh ấy có giống mình

không, có không thể thích ứng ngay lập tức cuộc sống thiếu vắng 1 người không?



Mình nghĩ là có! Dù sao cả 2 đã từng dung hợp thân mật lẫn

nhau, đột nhiên tách ra, khó tránh khỏi cảm thấy có chút mất mát.



Không thể phủ nhận, anh ấy là người đàn ông tốt hiếm có, ở

bên mình mấy năm nay, tình cảm sâu đậm tuyệt đối trung trinh, chưa bao giờ liếc

nhìn cô gái khác 1 cái, thiên tiên hay mỹ nữ cũng như nhau.



Còn nữa, anh ấy chưa từng nói nặng mình 1 câu, càng miễn bàn

tới chuyện cãi vã, toàn là mình cáu với anh trước.



Mỗi lần mình gặp chuyện không vừa lòng ngoài đường, về nhà

toàn bực dọc với anh, anh cũng chưa bao giờ so đo với mình, bây giờ ngẫm lại,

nhiều lúc mình nói chuyện cực kỳ vô lý, anh vẫn chịu được.



Người đàn ông như thế, mình lại buông tay cho anh ấy ra đi.



Tiếc nuối không?



Tuyệt – đối – không – tiếc! Kiên quyết phủ nhận lần thứ 3.



Người nói muốn chia tay là mình, còn tiếc nuối cái gì?



Làm tổn thương người đàn ông tốt như vậy, trong lòng cảm thấy

áy náy quá, mình biết anh toàn tâm toàn ý với mình, chẳng qua – có lẽ anh không

thể cho mình khát vọng với tình yêu!



Anh không sai, cái sai là mình không biết chừng mực, đã có

được sự quan tâm chăm sóc của anh, còn thấy trống rỗng trong lòng, thấy bất

mãn.



Có phải mình tham lam quá không?



Nhớ hôm qua, khi anh hỏi mình trong điện thoại. “Anh ta có

thể cho em nhiều niềm vui anh không thể cho đúng không?”.


Ngực thấu buồn, giống thiếu cái gì, có chút hít thở không

thông.



Có lẽ không khí trên xe quá ảm đạm, cô nói anh ta tắt máy lạnh,

mở cửa xe để gió đêm ùa vào trong.



Nhưng tình huống không thuyên giảm mấy, cô nghĩ, có lẽ cô

say.



“Phía trước có hiệu thuốc tây, anh dừng lại 1 chút nhé, để

em mua bình thuốc giải rượu”.



“Anh mua dùm em”.



“Không cần, em đi được rồi, nơi này dừng xe lâu không tiện”.



“Vậy được rồi!”. Anh ta không kiên trì.



Cô xuống xe, vốn thầm nghĩ chắc chỉ tốn 3 phút thời gian,

không ngờ đi vào hiệu thuốc, cô nhân viên hỏi cô muốn mua loại nào, cô ngẩn người

cũng hết mất 3 phút.



Thuốc giải rượu có nhiều loại lắm sao?



Loại trước đây cô uống cực kỳ hữu hiệu, nhưng cô không biết

nhãn hiệu nào, toàn là Nhậm Mục Vũ mua cho cô…



Nhân viên ờ quầy thấy cô hoảng hốt, chủ động giới thiệu. “Loại

này chắc dùng tốt lắm, tôi không uống rượu. Là khách hàng phản hồi”.



“Bạn tôi cũng mua ở đây, anh ấy là bác sĩ”.



Nhân viên hiểu rõ tiếp lời. “Bạn trai?”.



Từng là. Cô mím mím môi, không lên tiếng trả lời.



“Sao tôi lại không có ấn tượng nhỉ? Anh ấy có đẹp trai

không?”.



“Rất nhiều cô gái thích anh ấy”. Không ấn tượng tuyệt đối

không phải vì anh kém xuất sắc, cô không uống rượu mỗi ngày, việc gì anh cứ phải

2 3 ngày chạy đến mua thuốc?



“Vậy chị phải giữ anh ấy thật chặt, đừng để anh ấy chạy mất

nha, đàn ông tuấn tú bây giờ tâm tính không chừng…”.



“Lấy loại này đi!”. Sợ nói tiếp sẽ vô lực chống đỡ, cô nhanh

chóng tính tiền.



Trở lại xe, vừa vặn Thiệu Quang Khải điều chỉnh kênh radio,

hơn nữa thái độ giống như… Có điểm mất tự nhiên.



Cô khó hiểu hỏi. “Sao lại đổi? Bài hát này rất êm tai!”.



Anh ta ngẩng đầu liếc nhìn cô 1 cái, giữ phong độ, chỉnh lại

về kênh ban nãy.



Bên trong xe 1 lần nữa chìm trong chuỗi âm thanh thâm tình –



Tuy rằng chấm dứt cũng không cam lòng, không phục.



Từng thỏa mãn muốn thật sự chúc phúc cho em.



Anh chỉ khổ sở không thể bên em đến bạc đầu, không còn cơ hội

nhìn thấy em cười.



Nhớ đến mọi thứ tốt đẹp về em lại càng làm nỗi thống khổ

thêm lồng lộn.



Nhớ có lúc anh đã muốn chạy trốn khỏi vòng luẩn quẩn đó.



Anh chỉ là khổ sở không thể bên em đến bạc đầu, để mỗi ngày

đều có thể nhìn thấy em cười.



Thiếu ai đó để dựa vào, đau lòng không có ai để ôm ấp.



Nước mắt lau không ngớt, em có hay?



Hy vọng em biết anh thật tâm chúc phúc.



Chỉ cần em có thể vui vẻ hạnh phúc là đủ rồi.



(Sáng tác : Tiểu Trùng)



“Bài hát Cùng nắm tay đến bạc đầu, tặng cho các cặp tình

nhân khắp thiên hạ, cũng hy vọng người con gái anh muốn tặng cũng có thể nghe

thấy, 1 lần nữa tự hỏi, nhận rõ định nghĩa của tình yêu đích thực và hạnh phúc,

đừng để tiếc nuối, bỏ lỡ hạnh phúc cả đời. Lại 1 lần nữa chúc phúc cho anh bạn

đã gửi thư, mong cô gái anh đã chân thành gửi gắm tình cảm có thể sớm trở về

trong vòng tay anh. Lá thư tiếp theo, là gửi từ thành phố A, anh này viết…”.



“Em thích bài hát này?”. Thiệu Quang Khải nhìn cô nghe chăm

chú.



“Ừm, ca từ ý cảnh thâm tình thật sự cảm động lòng người, anh

không thấy vậy sao?”.



“À…”. Anh ta không nói gì nữa.



“Làm sao vậy?”. Cảm thấy biểu tình của anh ta hơi kì lạ.



“Không có gì, tới nhà em rồi”.



Cô xuống xe, quay đầu nói nhỏ. “Buổi tối hôm nay, rất tuyệt

vời. Cảm ơn anh”.



“Thật sao? Vậy không mời anh vào nhà ngồi, uống ly cafe cảm

ơn ư?”.



“Không nên? Vạn nhất anh uống cafe rồi, cả đêm không ngủ được

thì làm sao bây giờ?”.



“Không thể uống cafe, vậy cho anh 1 cái hôn từ biệt đi?”.



Cô do dự 3 giây, nhìn phía anh ta, chần chờ gật đầu.



Sau đó, cô cảm giác được bản thân rơi vào 1 vòng ôm và hơi

thở hoàn toàn xa lạ. Thứ cô luôn luôn nghe thấy, là mùi hương túi thơm quần áo

hoa hương thảo hòa với mùi sữa tắm hương chanh giống của cô; nhưng bây giờ, cô

chỉ ngửi được mùi nước hoa…



Cảm giác ấm áp tiếp cận trên môi, cô nhắm mắt lại, muốn cố gắng

cảm thụ, 1 lần nữa thể nghiệm tình yêu điên cuồng ngọt ngào, nhưng như thế nào

cũng không giống với cảm giác rung động từng có xa xôi trong trí nhớ…



Rất xa lạ, dù là khứu giác, xúc giác, đều không giống với tiềm

thức…



Thẳng đến khi không khí lạnh như băng tràn vào cuống phổi,

cô mới phát hiện mình đã đẩy anh ta ra.



Cô thở gấp. “Đã khuya… Anh thật sự cần phải trở về, ngày mai

còn phải đi làm”.



Thiệu Quang Khải hơi ngạc nhiên, sau đó cười khẽ. “Cuộc sống

của em còn cần phải tăng thêm năng lượng”.



Tiễn bước anh ta, đi vào trong phòng, cô dựa lưng vào cửa,

thở dốc thật mạnh.



Có trời mới biết, cô thở mạnh như thế không liên quan đến việc

không đủ không khí, mà do lo sợ!



Cô không có cảm giác gì cả, thật sự không có cảm giác gì!



Cô ở trong lòng anh ta, nhưng 1 khắc đó, trong đầu cô, lại

có thể nghĩ về người khác!



Cô và anh, cũng từng cuồng nhiệt kích tình hôn môi, cũng từng

hoan ái triền miên trong căn phòng này, cô từng quen thuộc hết thảy của anh,

cũng không ai biết về cô như anh. Nụ hôn của anh, luôn có thể lôi cuốn những cảm

giác sâu xa nhất trong cô…



Hôm nay, không chỉ là lễ tình nhân, mà đồng thời cũng đã

đúng 1 tháng kể từ lúc cả 2 chia tay.



Mọi thứ quên đi được 1 tháng, lại không thèm báo trước ập tới,

lòng đau đến quặn thắt.



Anh bây giờ, có khỏe không?



Chia tay rồi, chưa từng liên hệ với anh lần nữa, 1 lòng thầm

nghĩ trí nhớ đã quên mất anh. Anh từng nói, không rảnh cùng cô hưởng lễ tình nhân…



Hiện tại, anh đang làm gì?



Chia tay ước chừng 1 tháng, hôm nay mới phát hiện ra, anh ấy

vẫn tồn tại sâu đậm trong lòng mình, chưa từng mờ đi.