Nhật Ký Chia Tay

Chương 4 :

Ngày đăng: 19:23 18/04/20


Anh bây giờ, nên làm cái gì? Có năng lực làm cái gì?



Suốt 1 tháng, đây là câu hỏi xuất hiện thường xuyên nhất

trong tâm tình mờ mịt của Nhậm Mục Vũ.



Có mấy buổi sáng sớm, anh vẫn theo bản năng, ra khỏi cửa mới

sực nhớ nhìn chằm chằm vào 2 phần đồ ăn sáng trên tay.



Liên tục 1 tuần, anh

phải 1 mình ăn 2 phần thức ăn, kị dị là, cân nặng ngược lại cấp tốc đi xuống, gần

đây nhóm y tá mỗi lần gặp anh, đều từ chào hỏi đơn giản biến thành. “Bác sĩ Nhậm,

gần đây anh gầy đi nhiều quá, không ăn được hay quá bận? Phải chăm sóc thân thể

chứ!”.



Có sao? Anh cố gắng hồi tưởng.



Gần đây không bận bịu gì, cuộc đời anh sống tới bây giờ chưa

từng nhàn rỗi như mấy ngày qua.



Sau này, anh đã không cần làm bữa sáng cho ai, nhưng thói

quen sáng sớm đồng hồ sinh lý vẫn không khống chế được, luôn tỉnh giấc đúng 6

giờ sáng, sau đó nhìn chằm chằm vào trần nhà, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chờ

thời gian trôi qua.



Nếu là trước đây, anh sẽ dùng 20 phút rửa mặt chải đầu, 30

phút làm bữa sáng, nửa giờ lái xe đến nhà cô, sau đó là tốn thêm nửa giờ lôi 1

đầu quỷ xấu ngủ nướng rời khỏi ổ chăn, nửa giờ kế tiếp ăn sáng với cô và chuẩn

bị hết thảy mọi thứ, đưa cô đi làm xong thì đến bệnh viện là vừa vặn đúng giờ.



Nếu buổi sáng không có ca khám bệnh, anh sẽ về lại nhà cô, tận

dụng thời gian thay cô chuẩn bị mọi vật phẩm thiết yếu hằng ngày, chơi đùa với

chú chó để nó giải tỏa cảm xúc, miễn cho nó buồn chán nổi chứng, phát cáu với

Tâm Ảnh.



Đôi lúc anh sẽ nói chuyện với nó. “Ngoan nhé, vì tiểu chủ

nhân xinh đẹp của mi là bảo bối số 1 trong lòng ta”.



Giữa trưa giờ ăn cơm, anh sẽ gọi điện thoại cho cô, hỏi cô

hôm nay ăn gì.



Nếu ra ngoài được, anh sẽ đi mua vài thứ qua cho cô ăn, nếu

không ra được, cũng sẽ dỗ cô miễn cưỡng ăn vài thứ qua điện thoại, buổi tối anh

sẽ lại làm sushi cô thích nhất đền bù khẩu vị cho cô.



Cô ghét thịt béo mỡ mạc, đánh chết cũng không ăn.



Cà rốt thì nói có mùi lạ, cũng không ăn.



Cà tím? Nói là cắn vào đã có mùi kì quái, ăn lại càng ghê tởm.



Tâm Ảnh kiêng ăn cực độ, làm anh thực buồn rầu. Đứng ở quan

điểm bác sĩ, anh thường khuyên cô nên ăn uống cân đối, nhưng mỗi lần nhìn cô ăn

cơm, bộ dáng con dâu nhỏ bị ngược đãi, sắc mặt ấm ức, anh lại không kiềm được

ăn hộ cô những thứ cô không muốn ăn, nhường phần cô thích ăn cho cô.



Gặp phải cô, con người sống nguyên tắc trong anh không còn

sót lại chút gì, anh vẫn biết, đời này anh nằm trong tay cô, không cứu nổi.



Này đó, đều là trở thành 1 phần trong cuộc sống của anh, đột

nhiên 1 ngày, cái gì cũng không cần làm nữa, thời gian lập tức thừa thãi ra. Cảm

nhận được, không phải nhàn rỗi, mà là mờ mịt.



Thời gian nào đó trong quá khứ, anh đưa cô đi làm.



Dịp nào đó trong quá khứ, anh nấu bữa tối cho cô, cùng cô

xem ảnh.



Lúc nào đó trong quá khứ, anh đang nghe cô làm nũng, cảm thụ

thân thể mềm mại của cô, dây dưa hoan ái.



Bây giờ, thời gian dư thừa ra, anh không biết anh nên làm

cái gì, còn có thể làm cái gì?



Hóa ra, hy sinh cũng là 1 loại hạnh phúc, không có đối tượng
bằng một phần hai của người ta đã tốt rồi”.



Tôi tin tưởng cô ấy sẽ nghe được, lời tôi muốn nói cũng chỉ

đơn giản vài câu : “Tâm Ảnh, cái mõ ngốc của em rốt cuộc cũng thông suốt, có lẽ

anh còn chưa đủ lãng mạn, nhưng lòng anh yêu em so với bất kỳ ai sẽ không hề

thua kém, em có đồng ý cho cả 2 chúng ta 1 cơ hội nữa, cho chúng ta cơ hội làm

lại từ đầu không em?”.



Tôi không biết ca khúc nào đang được yêu thích, cũng không

biết ca khúc nào có thể nhắn gửi đầy đủ tâm tình của tôi giờ phút này, nếu anh

biết, thỉnh cầu thay tôi chọn 1 bài hát thật hay, tặng cho cô gái tôi yêu nhất,

có thể chứ? Thời điểm bài hát đó vang lên, cũng là lúc tôi nhận được câu trả lời

từ cô ấy…”.



Đọc xong nội dung bức thư, người dẫn im lặng 3 giây, rồi mới

nói tiếp. “Nói ra miệng rằng yêu mới là yêu thật sự ư? Vậy nếu cả đời không

nói, kiếp này hy sinh hết thảy đều chẳng được tính là gì sao? Tôi và bạn gái

mình cũng quen nhau 15 năm… Không, hiện tại không thể gọi cô ấy là bạn gái tôi

nữa, vì chúng tôi đã kết hôn, 1 năm trước, cô ấy cầu hôn tôi”. Anh ta nói đến

đó, giọng ngập tràn hạnh phúc, cười khẽ. “15 năm qua, tôi chưa từng nói yêu cô ấy

hay linh tinh gì khác, cô ấy đương nhiên cũng không ngốc nghếch hỏi tôi vấn đề

này, hỏi chỉ tổ để tôi làm cô ấy thương tâm, hối hận đầu thai làm người. Nếu

nói như thế, tôi không phải cũng đáng ghét đáng trách lắm ư?



Có lẽ, tôi nên đổi cách diễn đạt. Mỗi người có mỗi cách biểu

đạt tình cảm khác nhau, của chúng tôi là trầm ổn, cụ thể hành động.



Lãng mạn chính là tình yêu đóng gói, lãng mạn mà thiếu tình

yêu chân thành cũng giống như 1 hộp quà đẹp đẽ mà bên trong lại rỗng không. Nếu

bạn gái anh thích loại tình cảm mỹ mạo bên ngoài, mà không phải người đàn ông

kia, vậy lúc mộng ảo qua đi, còn lại cũng chỉ là thâm trầm hư không.



Cô ấy có lẽ sẽ yêu

thích và ngưỡng mộ hộp quà hoa lệ trong tay người khác, nhưng cái hộp vẫn chỉ

là cái hộp, mở ra rồi, bên trong chẳng có gì. Mà cô ấy tuy không có lớp giấy

gói hào nhoáng bên ngoài, lại có được món quà quý giá nhất, kim cương dù có thiếu

đi lớp giấy gói, vẫn trân quý như cũ. Nếu cô ấy thật tâm yêu anh, 1 ngày nào

đó, cô ấy sẽ nhận ra đạo lý này.



Tôi chọn cho anh bài hát Nắm tay nhau đến bạc đầu, thực hợp

với tâm tình sầu não của anh bây giờ, tôi chân thành hy vọng, anh có thể ở bên

cô ấy tới bạc đầu, nếu có 1 ngày như vậy, đừng quên gửi thư nói cho tôi biết, để

tôi có thể chúc mừng anh”.



Ca khúc có giai điệu rất đẹp, hòa với cảnh vật chung quanh

như muốn lấy đi toàn bộ không khí trong ngực anh.



Anh chỉ khổ sở không thể bên em đến bạc đầu, không còn cơ hội

nhìn thấy em cười.



Nhớ đến mọi thứ tốt đẹp về em lại càng làm nỗi thống khổ

thêm lồng lộn.



Nhớ có lúc anh đã muốn chạy trốn khỏi vòng luẩn quẩn đó.



Trong đầu anh, không ngừng lặp đi lặp lại những ca từ này.



“Bài hát Cùng nắm tay đến bạc đầu, tặng cho các cặp tình

nhân khắp thiên hạ, cũng hy vọng người con gái anh muốn tặng cũng có thể nghe

thấy, 1 lần nữa tự hỏi, nhận rõ định nghĩa của tình yêu đích thực và hạnh

phúc…”.



Giọng nam trung trầm ấm như suối chảy còn lưu lại trong óc,

anh, đợi chờ đáp án anh muốn.



Xuyên thấu qua cửa kính xe, thấy bóng người ôm hôn dưới ánh

trăng, anh không dời ánh mắt, tựa như từ trước đến giờ đặt ở nơi nào, bây giờ

cũng không thể dời đi nơi khác.



Thẳng đến khi cô đi vào phòng, anh mới hạ cửa xe, gió đêm thổi

lên mặt, băng băng lạnh lẽo, anh giơ tay, chạm vào 1 mảnh ẩm ướt.



Không biết từ khi nào, lệ, đã lặng lẽ ngã xuống.