Nhật Ký Chia Tay
Chương 5 :
Ngày đăng: 19:23 18/04/20
“Vũ, anh xem, tiệm cafe này trang hoàng thật ấm áp!”.
“Ừm”. Anh nhấp một ngụm cafe Cappuchino thơm nức. “Cafe cũng
rất ngon”.
“Vũ, tương lai em cũng muốn mở một tiệm cafe như vậy, gọi là
Tâm Vũ đi?”.
“Vì sao muốn đặt là Tâm Vũ?”.
“Mưa trong lòng, thật thơ mộng nha!”.
“Hì”. Anh không xác định
cô nói “Vũ” rốt cuộc là Vũ (tên anh) hay là Vũ (mưa), nhưng cũng không hỏi lại.
“Tốt, nếu em không than mệt”.
“Làm sao có thể? Làm chuyện mình thích, dù thế nào cũng
không thấy mệt, nếu thật sự ứng phó không nổi, anh sẽ nghỉ việc đến phụ em, được
không?”. Cô nói hưng trí bừng bừng, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏa sáng xinh đẹp động
lòng người.
Anh miết mắt liếc 1 cái. “Học 7 năm y khoa ra, kết quả lại
nói anh đến bán cafe cho em, em này tính sao mà hay vậy? Thực đáng đánh đòn!”.
“Em cũng đâu phải con buôn, tiền đủ dùng thì tốt rồi, kiếm
nhiều mà làm gì? Em lại không trông cậy anh kiếm sơn hào hải vị, cao ốc mỹ trạch
gì nuôi em”.
Mơ ước của cô rất bình thường, chỉ cần 1 tiệm cafe nho nhỏ,
bên người bạn tri tâm là anh, cùng chung tay xây đắp giấc mộng của họ, là toàn
bộ những gì cô muốn.
Anh rốt cuộc chừng nào mới cầu hôn em đây?
Cô thở dài thườn thượt trong lòng.
.
.
.
“Đồ ngốc…”. Tiếng thở dài còn vương ở đầu lưỡi, cô mở mắt, từ
trong mộng tỉnh lại.
Đoạn đối thoại này từng tồn tại chân thật, nay với cô mà
nói, lại như giấc mơ rất xa xăm.
Không đợi lời cầu hôn của anh, cô đã nói chia tay trước, khi
bên nhau vẽ ra biết bao mộng ước con trẻ, bây giờ hồi tưởng lại, chỉ 1 giấc mộng
mái ấm đã không có khả năng thành hiện thực được rồi.
Ngồi dậy, cảm giác bụng dưới rầu rĩ đau đớn, cô liếc nhìn lịch
bàn, mới đó mà đã cuối tháng!
Hạn lĩnh lương ư? Không phải, là kỳ sinh lý làm cô sống
không bằng chết đã tới!
Tựa như quay sổ xố định kỳ, đúng 1 tháng sẽ tới, giờ giấc
không lệch đi đâu được! Hơn nữa mỗi lần đều làm cô đau đến chết đi sống lại, sắc
mặt tái nhợt, đứng cũng đứng không nổi.
Gọi điện thoại đến công ty xin phép xong, cô miễn cưỡng nằm
vật ra giường lại.
Bình thường lúc trước, Nhậm Mục Vũ đều đã chuẩn bị sẵn sàng,
chăm sóc hầu hạ bên người cô giống như hoàng thái hậu.
“Aizzz…”. Lấy lại tinh thần, đến phòng tắm mở nước ấm tắm,
làm cho chính mình nhẹ nhàng khoan khoái 1 chút, pha ly sữa nóng, kinh nghiệm
làm bụng bớt đau.
Nhìn hộp sữa bột trước mắt, cô đột nhiên buồn cười.
Đó là chuyện xảy ra nửa năm trước? Cũng là lúc kỳ sinh lý của
cô tới –
“Ảnh, em ra đây một chút!”.
“Làm anh chi la hét dữ vậy?”. Từ phòng tắm đi ra, nhìn hộp sữa
bột trong tay anh, biểu tình kỳ lạ.
“Em, em – có sao?”. Anh nhìn chằm chằm vào bụng cô.
Cô ngây người 1 phút, mới hiểu ra “có” là có cái gì!
“Anh, đồ ngốc! Em mang thai còn có thể tới kỳ sinh lý sao? Uổng
công gọi anh là bác sĩ, nói vớ vẩn thế này không làm hổ thẹn tấm bằng thạc sỹ y
khoa của anh hả?”. Càng miễn bàn bọn họ tránh thai kỹ lưỡng.
“Vậy không có việc gì em mua sữa bột em bé làm chi?”. Anh
nhìn xem chung quanh, đại khái đang tìm thử có bình sữa tả lót gì không.
“Ủa? Khác nhau sao? Chúng ta không phải đều uống sữa hiệu
này ư?”.
Đổi lại, anh đơ người 1 phút.
“Em ngớ ngẩn! Về sau cứ để anh mua là được rồi, hiểu chưa?”.
Vì thế, cô lại ngoan ngoãn trở về làm “hoàng thái hậu”.
Nghĩ đến đó, cô cười khẽ ra tiếng, ngực lại cảm thấy nhức nhối.
Lúc này đây, cô không mua sai sữa bột nữa, nhưng khi tính tiền,
bà chủ lại hỏi cô 1 câu –
“Dì Tôn à – ”.
“Được rồi, dì đi mua đồ ăn, con suy nghĩ cẩn thận đi”.
Dì Tôn đã đi xa, cô ngồi xổm xuống bờ ruộng, giống con đà điểu,
nghĩ muốn vùi đầu vào cái lỗ, để không còn ai quấy rầy cô được nữa.
“Chị Lương ~”.
“Đủ! Nếu muốn hỏi về Nhậm Mục Vũ, lập tức cút mau cho tôi!”.
Cô rống lên không chút suy nghĩ.
“Ơ?”. Làm sao bây giờ? Cậu bé ngẩn người, không biết phải
làm sao.
Cô ngẩng đầu nhìn thoáng qua. Quên đi, làm khó con nít làm
gì?
“Chuyện gì? Nói mau!”.
“Lần trước em có nói với anh Nhậm về chuyện thi vào học viện
Y khoa, ảnh hứa cho em lời khuyên, em đã quyết định sẽ thi, muốn nghe ý kiến của
ảnh – ”.
“Chị đưa số điện thoại của anh ấy cho em, tự em đi mà hỏi!”.
Bất quá người ta bây giờ có chịu giúp em nữa hay không, chị không dám cam đoan
đâu. Dưới đáy lòng cô đệm thêm 1 câu.
“Dạ, cảm ơn chị”. Đi 2 bước, lại quay đầu. “Ba em nói, ông sống
30 năm rồi, anh Nhậm là người đầu tiên khiến ông có cảm giác gặp kỳ phùng địch
thủ, hỏi làm sao ông không quý anh ấy? Còn nữa, anh Nhậm nói đường máu ông quá
cao, ông cũng nghe, anh Nhậm liệt kê danh mục thức ăn cần chú ý, ông đều làm
theo…”.
Trời đất, người đó là thần sao? Phạm vi trăm dặm còn có người
nào không bị anh thu phục?
Càng lĩnh ngộ, tâm càng trầm.
Anh làm như vậy làm gì? Nói trắng ra, còn không phải làm vì
cô hết thảy?
Hiện tại mới biết được, anh hết lòng dung nhập vào thế giới
của cô, cố gắng làm cho mọi người xung quanh cô cũng quý mến anh, thật sự muốn ở
bên cô đi đến hết đời…
♥
Buổi tối tắm rửa xong, trước khi đi ngủ, mẹ đẩy cửa tiến
vào.
“Uống đi”.
“Cái gì vậy mẹ?”. Cô ngửi được mùi nhân sâm.
“Uống là được, hỏi nhiều quá”.
“Dạ”. Không thể trách cô nha, thái độ của mẹ làm cô thực lo
lắng ngày mai ở Đài Nam bỗng nhiều thêm 1 xác chết nữ vô danh.
Nghĩ thì nghĩ, vẫn ngoan ngoãn uống hết.
“Hôm nay con nói gì với em gái, mẹ đều nghe thấy hết”.
“Ơ? Được rồi, tính tình con có điểm không khống chế được,
ngày mai con sẽ xin lỗi Tiểu Tuệ”.
“Không phải cái đó. Con và A Vũ rốt cuộc làm sao?”.
“Không có chuyện gì đâu mẹ, phân phân hợp hợp, bình thường
mà…”.
“Con cho là ai sinh ra con? Tưởng mẹ không nhìn ra ư, nếu
không có chuyện gì thật, con cũng không gầy đến thế này!”.
Có sao? Cô sờ sờ 2 má. “Không phải? Công việc thôi mẹ —”.
“Vậy việc gì con phải lớn tiếng với Tiểu Tuệ?”. Một câu đánh
vỡ cô.
Không hổ là mẹ cô, đủ cứng rắn.
“Nếu thật sự không thể không có thằng bé, thì tìm nó trở về
đi, làm gì phải khó xử chính mình?”.
“Mẹ – ”. đột nhiên cảm thấy mũi cay cay, không rõ vì bị tình
thương của mẹ làm cảm động hay vì bị nói trúng tim đen đang yếu ớt.
Bà Lương ôm cô. “Không trễ đâu, A Vũ thằng bé yêu con rất
sâu đậm, lòng nó chắc chắn vẫn bị con giữ lại, chỉ cần con thật tâm muốn, sẽ kịp”.
Phải không? Mọi người đều thực tin tưởng, chỉ có mình cô
không dám chắc…
Gió đêm thổi vào cửa sổ, trang nhật ký dang dở vẫn chưa khép
lại, dừng ở tờ giấy mới nhất ghi lại tâm sự.
Tháng thứ 2 sau khi chia tay –
Có thể hay không, thật ra mình đã hối hận, nhưng không dám
thừa nhận?
Hay bởi vì việc hối hận sai lầm đó, mình không có tư cách thừa
nhận?