Nhật Ký Chia Tay

Chương 6 :

Ngày đăng: 19:23 18/04/20


Thật sự không thể không có anh, thì tìm anh trở về đi, làm

gì phải khó xử chính mình…



Phải không? Cô luôn tự làm bản thân khó xử ư?



Tưởng cái mình muốn không phải anh, tưởng có thể theo đuổi 1

tình yêu tốt đẹp hơn, nhưng ngày qua ngày, tâm càng mờ mịt bất lực.



Trở lại Đài Bắc, lòng

đầy hỗn độn vẫn không thể bình phục.



Không biết có phải tâm lý ảnh hưởng đến thân thể hay không

mà 3 ngày ăn uống tẩm bổ, thể lực của cô vẫn không tốt lên nổi, chức vô địch khỏe

mạnh đã bị hạ bệ, giờ mới phát hiện ra thân thể mình thì ra không tốt như mình

vẫn nghĩ.



Sau khi trở về từ Đài Nam, bắt đầu ho khan, sổ mũi, vừa rồi

Thiệu Quang Khải gọi điện tới.



“Sao giọng em nghe như bị nghẹt mũi vậy?”.



“Thì em bị cảm!”.



“Sao có thể bị cảm? Mấy ngày nay em đi đâu? Gọi điện thoại

không ai nhấc máy, di động thì tắt, em có biết anh lo tới mức nào không?”. Khẩu

khí anh ta gắt gỏng, mấy ngày nay tìm không được cô, tâm tình không tốt là hoàn

toàn hiểu được.



“Thì không phải em trở lại rồi đó ư? Biết em bị cảm mà khẩu

khí anh không thể nhẹ nhàng hơn 1 chút được sao?”.



“Cái gì mà “không phải em trở lại rồi đó ư”? Em có biết anh

gọi điện cho em bao nhiêu lần không, chẳng nói chẳng rằng bỏ đi, em có nghĩ tới

cảm giác của anh không? Cũng là em căn bản không cần!”.



“Được thôi, là em sơ sẩy, được chưa?”.



“Em có biết cái sơ sẩy đó có ý gì chứ? Em — ”.



Có lẽ là thân thể không khỏe, năng lực quản lý cảm xúc cũng

chậm chạp, cô không kịp nghĩ mà bật thốt lên. “Em đã xin lỗi rồi, anh còn muốn

sao nữa? Nhậm Mục Vũ chưa bao giờ mắng mỏ em — ”.



Lời vừa ra khỏi miệng, cô liền âm thầm kêu thảm.



Xong rồi, cái này chẳng khác gì khiêu khích lòng kiêu ngạo của

anh ta, trong tình cảm không lòng dạ người đàn ông nào rộng rãi mấy việc như thế

này, ngay cả cô cũng thế thôi, làm sao có thể quang minh chính đại nhắc về tình

cũ trước mặt người mới chứ?



Không khí trong nháy mắt đóng băng, rồi sau đó, anh ta cười

lạnh châm chọc. “Rốt cuộc cũng nói ra! Đây mới là suy nghĩ chân chính trong

lòng em đúng không, em vẫn chưa bao giờ quên được anh ta, không phải sao?”. Đây

mới là điều anh ta để ý nhất : cô sơ sẩy không thèm báo cho anh ta 1 tiếng

chính là cô chưa từng để anh ta trong lòng mà không phải cô làm anh ta lo lắng

suốt mấy ngày.



“Em, em nào có…”. Ngay cả cô cũng hiểu câu phản kháng này có

bao nhiêu bạc nhược.



“Vậy vì sao em không để tôi hôn em, em không có cảm giác

sao? Mỗi lần em tựa vào lòng tôi, em cứng đờ thế nào, tôi không tin khi anh ta

ôm em, em cũng lãnh cảm như thế!”.



Một câu “lãnh cảm”, càng kích thích cơn tức giận của cô.



“Thiệu Quang Khải, anh đủ rồi! Là ai nói có nhiều thời gian,

có thể kiên nhẫn chờ tôi? Đây là kiên nhẫn của anh ư? Đúng đó, tôi là không

cách nào vứt bỏ anh ấy ra khỏi lòng tôi được, vì anh ấy đã tồn tại trong lòng

tôi suốt 7 năm trời, không phải dễ dàng nói xóa là xóa không còn hạt bụi nào,

đây là đáp án anh muốn nghe sao? Tôi nói là được, không cần khí thế bức người!”.

Rống xong, cô dập máy cái rầm.



Cách 3 giây sau, tiếng chuông điện thoại lại vang lên lần nữa,

cô bất động.



Vang thật lâu, chuông cũng ngừng.



Cô dỗi cầm ống nghe gác sang bên, không cho điện thoại cơ hội

reng lên lần nữa.



Bực mình! Anh ta làm chi muốn cãi lộn lúc cô đang sinh bệnh

chứ? Còn dám nói sẽ chuyên sủng cô trong lòng mãi không thay đổi, lừa quỷ!



Càng nghĩ, càng tủi thân, nhịn không được khóc òa lên, giống

như đứa trẻ, khóc đến khàn giọng.



Ngay cả cô cũng không biết cô đang khóc vì cái gì, chỉ là cảm

thấy rất khổ sở, tâm rất đau, rất suy sụp…



Đúng, cô thừa nhận, cô khó quên tình cũ, thì làm sao? Toàn

thế giới đều nhìn ra, cả Thiệu Quang Khải cũng thấy, vậy cô còn nằng nặc phủ nhận

làm gì?



Cô rốt cuộc sao đây? Thiệu Quang Khải không phải người cô muốn

sao? Vì sao có được rồi, ngược lại không hề hạnh phúc?



Lương Tâm Ảnh, mày đúng là đồ ngu ngốc! Ngay cả mình muốn

cái gì nhất cũng không biết!



Tình yêu của cô, thật ra vẫn dừng lại ở lúc ban đầu! Cô lại

mù quáng mà đi về phía mộng ảo mờ mịt này, thật ra hạnh phúc kiên định bình thường

vẫn chờ đợi bên người cô.



Cô khóc, khóc tan nát cõi lòng.



Lúc này đây, cô biết mình khóc vì cái gì —



Em nghĩ chị vẫn nên ngoan ngoãn đi tìm anh ấy, xin lỗi anh ấy

thì hơn…



Lời Tiểu Tuệ nói đột nhiên hiện lên trong óc, cô ngừng khóc.



Vấn đề là, cô gây chuyện, không phải chỉ xin lỗi là xong,

anh sẽ tha thứ cho cô sao?



Hít hít cái mũi, cô cố gắng lấy dũng khí, khi chạm vào điện

thoại, lơ đãng thấy cái chìa khóa nằm bên.



Này – này không phải chìa khóa nhà cô đưa cho Nhậm Mục Vũ

sao? Anh bỏ nó ở đó lúc nào?



Giật mình, cô đau đớn nhận ra.




Buổi sáng hôm sau, anh mang cả điện thoại di động và chìa

khóa nhà giao cho cô toàn bộ.



Mà cô, nhìn vật kim loại bé nhỏ trong tay.



Vì sao anh không giữ lại? Lúc trước làm thêm 1 chiếc chìa

khóa, vốn là để cho anh! Anh thật sự không cần sao?



“Ngẩn

ra gì đó? Trả lại chìa khóa cho em, để xuất viện xong em còn về nhà được chứ”.

Nhậm Mục Vũ điều chỉnh độ cao của giường bệnh, cúi người thay băng cho cô.

“Đúng rồi, trong thời gian em nằm viện, tôi đem Luck về nhà tôi. Hay là – em

giao nó cho người khác?”.



“Không

có…”. Luck vốn là chó cả 2 cùng nuôi, vì sao anh lại hỏi như vậy?



“Vậy

là tốt rồi. Ừm, miệng vết thương phục hồi rất tốt, qua 3 ngày nữa hẳn là có thể

xuất viện. Nhưng phải cẩn thận đừng để miệng vết thương nhiễm nước, còn nữa,

đúng giờ phải thay băng, nếu không sẽ để lại sẹo, ngay cả tôi cũng không cứu được

đâu”.



Anh nói gì đó, thật ra cô không nghe lọt chữ nào, ánh mắt

như mất hồn nhìn chằm chằm vào giữa cổ anh – sợi dây chuyền rũ xuống.



Phát hiện cô không nghe, anh theo ánh mắt của cô nhìn lại, động

tác ngập ngừng, đứng thẳng dậy, thụt lùi về sau.



“Ngày

đó, chị y tá kia…”. Cô chần chừ mở miệng, anh vẫn đeo sợi dây chuyền cô đưa, có

phải là…



“Đúng

rồi, thiếu chút nữa quên, cái này nên trả lại cho em”.



Cô nhìn anh tháo dây chuyền ra, đặt vào trong tay cô, cô

không nắm lại, thất thần nhìn nó rơi xuống giường.



Anh tháo dễ dàng như vậy, không có chút lưu luyến.



“Còn

nữa — ”. Anh ngừng lại. “Tôi có gọi điện cho anh ấy đến đây. Tôi nghĩ, em sẽ hy

vọng anh ấy ở bên em”. Biết rõ cô mỗi khi bị bệnh đặc biệt thiếu thốn cảm giác

an toàn, muốn có người dỗ dành, muốn có người ở bên.



Nói đến “anh ấy”, không khí trở nên ngột ngạt.



“Anh

làm sao biết số điện thoại của anh ấy?”.



“Trong

di động em có lưu. Anh ta tên Thiệu Quang Khải đúng không, anh nhớ không lầm chứ?”.

Anh tiếp tục thay bông băng cho cô.



“Không

lầm…”. Thật ra cô hy vọng anh đừng nhớ quá rõ ràng.



“Tâm

Ảnh!”. Cửa bị đẩy ra, Thiệu Quang Khải nóng vội chạy vào. “Sao lại thế này?

Không phải em nói chỉ bị cảm sơ thôi sao? Sao lại tới mức nằm viện?”.



Tay cô bị Thiệu Quang Khải nắm chặt, muốn gạt ra lại gạt

không được.



“Thực

xin lỗi, thực xin lỗi, anh không biết sẽ thành thế này. Ngày hôm đó anh không

khống chế được cảm xúc, xin lỗi, em mà nói sớm cho anh biết, anh nhất định sẽ

không cãi nhau với em, để mình em bệnh tật bất lực…”.



“Quang

Khải!”. Cô quẫn bách gằn lên. “Anh chờ lát nữa nói sau không được ư?”. Cô không

muốn để Nhậm Mục Vũ nhìn thấy cô thân mật với người khác, không muốn anh hiểu lầm…

Ơ, cái này tính là hiểu lầm sao?



“À!”.

Thiệu Quang Khải liếc thấy Nhậm Mục Vũ, mới nhớ ra còn có người thứ 3 ở đấy.



Nhậm Mục Vũ mặt không chút thay đổi, thay băng xong, thản

nhiên nói. “Hai người nói chuyện đi, tôi ra ngoài trước”.



“Em

không phải có ý này…”. Cô nóng vội thanh minh. Không hề có ý đuổi anh đi, người

mà cô muốn giữ lại, thật ra chỉ có anh…



“Không

có gì, tôi cũng có việc phải làm”.



“A?

Vậy cảm ơn bác sĩ”. Thiệu Quang Khải nhanh tiếp lời.



“Đừng

ngại”.



Nhìn anh rời đi, Lương Tâm Ảnh mở miệng, nhưng phát không ra

tiếng nói.



Chưa bao giờ trong 1 khắc lại thấy mình ngu ngốc đến thế! Cô

rốt cuộc tự ném mình vào cái hoàn cảnh gì đây?



“Hiện

tại bác sĩ nào cũng chu đáo như vậy sao? Tự mình tiêm thuốc, tự mình thay băng,

còn gọi điện thông báo cho người nhà bệnh nhân”. Thiệu Quang Khải ngồi xuống

giường, thì thào.



Cô quay đầu nhìn anh ta. “Anh ấy nói gì với anh?”.



“Cũng

không có gì, anh ta nói anh ta là bác sĩ của em, hiện tại em đang nằm viện, hỏi

anh có phải bạn trai em không, có rảnh thì đến đây chăm sóc em”.



Bác sĩ? Hiện tại với anh mà nói, anh chỉ là bác sĩ, mà cô

cũng chỉ là 1 bệnh nhân bình thường của anh thôi?



“Hừm,

không thích hợp nha, vì sao em lại nhắc tới anh ta với anh?”.



Cô không nghe, nhặt dây chuyền rơi xuống giường, sợi dây

chuyền – vẫn còn lưu lại chút hơi ấm dịu dàng của anh…