Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Chương 10 : Tình trạng vết thương

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Sau khi bố mẹ đi chơi một vòng thỏa thê về nước, giữa chuyến đi phải chuyển

sang đi tàu hỏa nên tranh thủ mang cho tôi đồ ăn, đồ chơi lẫn đồ dùng, nhân tiện

cũng ghé thăm luôn, không ngờ còn nhân tiện ngắm được cả thân thể đẹp tươi như

hoa của một tên con trai lạ mặt...



Về vấn đề yêu đương, tôi tương đối tự do. Ngay từ nhỏ tôi đã luôn tâm niệm

"Là con gái, phải yêu người đàn ông tử tế". Trên con đường yêu, tôi chạy hùng

hục, chết cũng không ngoái đầu lại.



Bố mẹ luôn áp dụng phương pháp giáo dục rất phóng khoáng với tôi, chỉ có duy

nhất hai yêu cầu, một là "Phải học tốt", hai là "Không được chịu thiệt".



Về yêu cầu thứ hai, cụ thể đối với vấn đề quan hệ nam nữ, mẹ tôi giải thích:

Trước khi có được tờ đăng ký kết hôn, nhất định phải giữ chiến lũy của mình.



Vì thế, cảnh tượng ngày hôm nay hoàn toàn nói rõ rằng, chiến lũy của tôi đã

thất thủ...



Tôi nghĩ mình nên lắc lắc cái đầu như vừa cắn thuốc, để những dòng nước mắt

đau khổ bay tứ tung, đồng thời khóc nấc lên, nói những câu thừa thãi như: "Không

phải vậy, không phải vậy, không phải như bố mẹ trông thấy, bố mẹ hãy nghe con

giải thích..."



Nhưng tôi lại không nhẫn tâm nhìn thấy bố mẹ ở tuổi này rồi mà vẫn phải nhảy

bổ lên, bịt tai, quát mắng: "Con nói đi, con nói xem chuyện này là thế nào, mẹ

không nghe, mẹ không nghe, mẹ không muốn nghe gì hết...".



Nghĩ vậy, tôi chuẩn bị nhảy ra ôm chân họ, gào khóc: "Bố mẹ ơi, con xin lỗi

bố mẹ, con là đứa bất hiếu, bố mẹ cứ coi như không có đứa con gái này...".



Kết quả là cảm xúc của tôi vẫn chưa bộc lộ thì bố mẹ đã nhẹ nhàng rời khỏi

phòng ngủ, còn tâm lý đóng cửa lại cho chúng tôi.



Gene di truyền của loài người vô cùng mạnh, có thể sinh ra một đứa con có hệ

thống thần kinh vững hơn cả tòa nhà đô thị, thì cấu tạo bộ phận của bên cấp tinh

trùng và bên noãn tử tuyệt đối không được phép xem thường.



Do đó, tôi có lý do tin tưởng rằng, đối với bố mẹ tôi, việc tận mắt nhìn thấy

con gái chưa kết hôn đã sống chung với một người đàn ông, thực ra chỉ là chuyện

to hơn hạt vừng, hạt đỗ một chút mà thôi.



Đương nhiên, tôi càng có lý do tin rằng, tất cả thực chất là sự yên lặng

trước cơn bão...



Tôi không biết hoạt động tâm lý của Thương Ngô có phong phú đa dạng như tôi

không, chỉ thấy bàn tay bị tôi nắm lấy của hắn lúc lạnh, lúc nóng và còn kèm

theo triệu chứng của bệnh Parkinson1 nữa.



1 Bệnh Parkinson (hay còn gọi là PD) là một loại rối loạn thoái hóa của hệ

thần kinh trung ương, làm suy yếu khả năng vận động, lời nói, và các chức năng

khác.Triệu chứng vận động của bệnh là run, cứng, chậm chạp, tư thế bất ổn

định.



Tôi hắng giọng an ủi:



- Đó là bố mẹ tôi. Anh yên tâm đi. Họ đều là những công dân tốt luôn tuân thủ

pháp luật, sẽ không làm gì bạo lực đâu.



Thương Ngô lặng lẽ kéo chăn lên rồi thu mình vào đó, tôi đành phải thay đổi

cách nói:



- Mẹ tôi là giảng viên dạy Mỹ thuật trong trường đại học. Trong cuộc đời này,

việc bà nhìn thấy đàn ông không mặc quần áo còn nhiều hơn cả việc anh trông thấy

hổ cái khỏa thân chạy. Bố tôi lại càng không vấn đề. Cái anh có thì ông ấy cũng

có, chẳng việc gì phải mất mặt.



Thương Ngô lặng lẽ trùm chăn lên mặt.



Dù thế nào, con dâu xấu đến mấy cũng phải gặp bố mẹ chồng, con thú đẹp cũng

vậy, không thoát khỏi số mệnh bị kéo ra ngoài triển lãm.



May mà tủ quần áo ở trong phòng tôi. Sau khi ăn mặc chỉnh tề, tôi và Thương

Ngô đàng hoàng, nghiêm chỉnh từ trong phòng bước ra.



Bố tôi đang gác chân lên xem tivi ở phòng khách, còn mẹ thì bận làm bữa sáng

trong bếp. Không khí gia đình rất hòa nhã, vui vẻ.



Trông thấy chúng tôi, bố cười, gật đầu chào, nói:



- Dậy rồi đấy à?



Mẹ tôi lại tiện miệng hỏi:



- Con yêu, con mua bánh bao chay này ở đâu thế? Bố và mẹ tìm mãi mà không mua

được.



Tôi lắc đầu:



- Con không biết...



Mẹ tôi ngạc nhiên:



- Không phải con mua sao?



Thương Ngô nhỏ nhẹ đáp:



- Bánh bao chay đó mua ở tiệm bánh bao Tiểu Dương, cách đây khoảng hơn ba cây

số ạ.



Mẹ tôi quan sát hắn một lúc, gật gật đầu nhưng nét mặt càng lộ vẻ ngạc nhiên

hơn.



Là con gái ruột của mẹ, tôi nghĩ mình có thể hiểu vì sao có sự ngạc nhiên

này.



Hiển nhiên việc đi xa như vậy chỉ để mua mấy cái bánh bao chay hoàn toàn

không thể giải thích được tại sao sau khi mua về, Thương Ngô không gọi tôi dậy

ăn ngay cho nóng mà lại cởi sạch đồ ra quấn lấy tôi...



Tuy nhiên, nhận thấy sự tình nguyện hao công tốn sức chuẩn bị bữa sáng cho

tôi của hắn, nên sắc mặt mẹ tôi cũng có chút nhân từ.



Tôi chộp lấy thời cơ giới thiệu:



- Bố, mẹ, đây là Thương Ngô... - Nghĩ một lát, tôi vội vàng nói thêm cả họ: -

Phó Thương Ngô.


Thương Ngô vẫn chưa tỉnh. Tôi nghĩ chuyện lần này khiến hắn hôn mê sâu, chắc

chắn trong người hắn rất khó chịu. Vậy mà hắn vẫn nghiến răng chịu đựng, từ đầu

đến cuối không kêu một tiếng, thật gan lì.



Đến quán thịt nướng Mãnh Ngưu, trông thấy Ngưu Bôn, tôi liền nói qua tình

hình. Anh ta lập tức đưa chúng tôi đến khu nhà gần đó, bảo tôi đợi ở sảnh, còn

anh ta dìu Thương Ngô vào phòng khách.



Trong lúc này, tôi vẫn vô cùng điềm tĩnh, điềm tĩnh đến lạ lùng.



Còn nửa tiếng nữa là mười hai giờ đêm thì Ngưu Bôn đi ra, trên tay cầm chiếc

áo bị máu thấm ướt một nửa của Thương Ngô, trông thần sắc anh chàng có vẻ mệt

mỏi:



- Chị dâu yên tâm, không vấn đề gì lớn đâu, nghỉ ngơi vài ngày là khỏi.



Nghe thế, tôi lại không bình tĩnh được nữa, bước nhanh đến túm cổ áo Ngưu

Bôn, nói một tràng:



- Rốt cuộc anh ta có chuyện gì? Chẳng phải các người là thần tiên sao? Sao

thần tiên lại bị chảy máu? Sao còn bị hôn mê? Sao lại như thể sắp chết đến nơi

vậy?



Ngưu Bôn thấy tôi kích động như vậy, anh ta chỉ lặng lẽ nhìn, nói:



- Chị sợ rồi, đúng không?



Tôi ngẩn người trong giây lát rồi bỗng như quả bóng bị châm kim, nhanh chóng

xẹp lép. Tôi buông Ngưu Bôn ra, ngồi thụp xuống ghế, có lẽ vì chưa ăn cơm nên

toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào, lòng bàn tay và trán đều vã mồ

hôi.



Được rồi. Tôi thừa nhận, không phải vì đói, mà vì sợ hãi.



Tôi thực sự thấy sợ, cứ nghĩ đến dáng vẻ Thương Ngô lúc trước, cái dáng như

sắp chết tới nơi...



Nhưng thần tiên cũng có thể chết sao?



Tôi cố ép mình điều chỉnh những suy nghĩ linh tinh trong đầu, miễn cưỡng hổi

phục lại vẻ điềm đạm trên mặt, nói:



- Thương Ngô vốn đã bị thương đúng không? Sao lại như vậy?



Ngưu Bôn im lặng.



- Bị thương từ khi nào?



Ngưu Bôn vẫn không trả lời.



Tôi đành tự mình nhớ lại, nói:



- Có phải có liên quan đến cái tà khí gì đó mà anh ta đã từng nhắc đến

không?



Ngưu Bôn lắc đầu, tiếp tục im lặng.



Thái độ "đánh chết cũng không khai" này khiến tôi muốn phát điên nhưng trước

mặt một anh chàng khôi ngô, trầm tính, yếu đuối, tôi thực sự không thể phát tiết

được, nên đành nín nhịn.



- Vậy thì anh cũng phải cho tôi biết tại sao anh ta đang khỏe mạnh như vậy,

đột nhiên hôm nay lại ra nông nỗi này?



Ngưu Bôn do dự một hồi, cuối cùng cũng mở miệng:



- Thực ra vết thương trên người anh ấy chưa khi nào lành. Thời gian này hoàn

toàn dựa vào sự tu dưỡng bấy lâu mới có thể miễn cưỡng khống chế được. Thế nhưng

sau khi uống rượu, ý thức dần yếu đi nên mới dẫn đến việc vết thương đột nhiên

tái phát.



Tôi sững người.



Thì ra tai họa này hoàn toàn do hai chai rượu trắng gây ra. Nghĩ lại, một

người chưa bao giờ uống rượu là Thương Ngô chắc cũng không ngờ hậu quả lại

nghiêm trọng đến vậy...



Nhưng nếu không có tai họa này, tôi mãi mãi chẳng bao giờ biết được, trên

người hắn có một vết thương.



- Thần tiên vô cùng lợi hại, sức mạnh vô song, sao có thể bị thương chứ?



- Là thần tiên không có nghĩa cái gì cũng biết, không sợ bất kỳ điều gì và

cũng không mạnh mẽ như chị nghĩ. - Ngưu Bôn khẽ thở dài, nói: - Chị dâu à, có

một số chuyện anh ấy không muốn tôi nói với chị. Tính khí của anh ấy, chị đã

sống cùng một thời gian, chắc chị cũng hiểu.



Tôi cười, đáp:



- Ương ngạnh, khó chịu.



Ngưu Bôn cười.



Suy nghĩ một lát, tôi lại hỏi:



- Nếu như thần tiên bị thương, có phải cũng giống như những đại hiệp trong

phim, cách tốt nhất là dùng nội lực trị thương đúng không?



- Điều đó là đương nhiên.



- Vậy việc đi về giữa chỗ này và núi Hổ Gầm, dùng nội tức kết thành một viên

đơn dược có thể giúp tôi không sợ lạnh, không sợ nóng, có phải cũng cần đến pháp

lực mới làm được?



Ngưu Bôn chậm rãi gật đầu, ngừng lại giây lát, anh ta nói tiếp:



- Cả vết tích kia nữa.



Tôi sờ tay lên cổ.



Cứ coi là tôi đần độn thì đến giờ phút này cũng đoán được ra, vết tích đó cơ

bản không phải là dấu ấn nụ hôn gì.



Sao phải làm những điều này? Tại sao cứ phải tự tỏ ra mạnh mẽ? Đúng là đồ con

hổ ngốc nghếch...