Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Chương 11 : Tôi thất tình

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Ngưu Bôn nói, hết men rượu rồi Thương Ngô tỉnh dậy sẽ không sao, thế nhưng

đến tận tối ngày hôm sau hắn vẫn ngủ li bì. Tuy nhiên, sắc mặt hắn không còn

đáng sợ như ban đầu nữa.



Tôi về nhà thay giặt quần áo và lấy ít đồ dùng cần thiết để đi làm. Lúc ra

khỏi cửa, tôi thấy tấm thiệp mời đang được đặt trên bàn uống nước, tiếp đó liếc

thấy đôi mắt gấu trúc to đùng và mái tóc rối bù của mình trong gương.



Từ nhỏ đến lớn, tôi luôn biến mình như con trai. Thế nhưng, chỉ vì Lâm Lỗi vô

tình nói là thích con gái để tóc dài nên trong năm năm yêu đương, tôi chưa từng

cắt tóc. Mãi đến tận sau khi chia tay, tôi mới cắt một nhát làm hai đoạn mái tóc

dài đã quá hông.



Thất tình lần trước có thể cắt ngắn tóc, lần này thì sao?



Có thể vì không nghỉ ngơi đủ trong hai ngày nên tôi loạng choạng lên chiếc xe

buýt ngược hướng, sau đó lại lờ đờ đi dọc con đường đến trước một khu nhà.



Trời đã nhá nhem tối nhưng chỗ nào cũng rực ánh đèn khiến mọi thứ trở nên rõ

ràng.



Tôi ngồi xổm như một con khỉ bên lề đường trong mười phút, sau đó nhìn thấy

một chiếc taxi dừng ngay trước cửa khu nhà, hai người từ trong xe bước ra, một

nam, một nữ, một quen, một lạ. Người con trai cao lớn, trông nho nhã, còn vẻ đẹp

của người con gái có chút xanh xao, yếu ớt, từ ngoại hình đến khí chất, cả hai

đều xứng đôi.



Trước đây, khi xem phim, tôi luôn tỏ vẻ giễu cợt đối với những tình tiết mang

tính tình cờ. Thế giới này rộng lớn như vậy, sao có thể chạm mặt nhau được cơ

chứ? Nếu quả thực là may mắn như thế thì mua xổ số còn hơn, không chừng lại có

thể trúng được vài trăm nghìn tệ.



Nhưng giờ đây, tôi đã thực sự thừa nhận sự nông cạn, hẹp hòi của mình, tôi

thấy hối hận.



Nghệ thuật vốn bắt nguồn từ cuộc sống, cuộc sống luôn đầy ắp sự tàn khốc.



Tôi chỉ muốn đến chỗ Trương Thần ở thôi, thật không ngờ còn có thể nhìn thấy

anh, càng không ngờ còn "thấy một tặng một", kèm theo một người nữa.



Thấy chân hơi tê, tôi bám vào cột điện đứng dậy, chờ mạch máu lưu thông.



Phía bên kia đường, Trương Thần dìu người con gái bên cạnh đi về phía cổng

khu nhà, ánh mắt thật dịu dàng, cử chỉ thật quan tâm.



Khi đến chỗ rẽ trong cổng, họ bỗng nhiên dừng lại. Tiếp đó, Trương Thần chầm

chậm quay đầu, nhìn về phía tôi đang đứng.



Sự tê liệt nhanh chóng lan từ thần kinh chân tới trung tâm đại não, tôi dường

như hoàn toàn mất đi khả năng miêu tả cảnh tượng lúc đó.



Tóm lại, tất cả đều vô cùng kịch hóa.



Nếu không phải tận mắt chứng kiến, tự mình trải qua, chắc chắn tôi sẽ không

hề do dự tỏ vẻ xem thường sâu sắc đối với những trò khuôn sáo ác ý này.



Trong không khí tựa như kịch trường, nhân vật nam đội trên đầu vòng ánh sáng

là Trương Thần nói vài câu gì đó với nhân vật nữ cũng đội vòng ánh sáng, rồi sau

đó một mình đi về phía tôi, từng bước từng bước, đến trước mặt tôi.



Trong phút chốc, những tia sáng từ vòng sáng kia lấp lánh làm chói mắt

tôi.



Chân tôi vẫn tê, càng lúc càng tê. May mà bên cạnh có cột điện nên tôi vẫn có

thể ưỡn ngực thẳng lưng như một cây bút chì. Cảm ơn Đảng, cảm ơn nhân dân, cảm

ơn cột điện!



- Tiểu Đậu...



- Có phải anh muốn hỏi, sao em lại đến đây? Trời đất nhân từ, chỉ tình cờ

ngang qua thôi.



Trương Thần đẩy gọng kính theo thói quen, giọng nói trầm ấm, nụ cười nhàn

nhạt:



- Anh vốn định lát nữa sẽ tới gặp em.



Tôi cũng gượng cười:



- Đúng rồi. Anh đã hứa, sẽ lập tức đi tìm em, một giây cũng không chậm trễ.

Còn may, giờ vẫn chưa muộn, em vẫn chưa ngủ như một chú heo.



Nụ cười của anh dần biến mất, chỉ còn lại vẻ mệt mỏi.



Điều này khiến tôi bỗng cảm thấy hơi mệt, không phải, là rất mệt.



Tôi hít một hơi thật sâu rồi vào thẳng vấn đề:



- Bạn của anh họ Hạ, tên An Khiết, đúng không?



Anh hơi sững người, nhắm mắt vào rồi lại mở ra. Dưới những tia sáng phản

chiếu của ánh đèn xung quanh, đôi mắt sau cặp kính của anh càng đen hơn, sáng

hơn.



Không đợi để anh phản ứng, tôi nói tiếp:



- Anh đi gặp em là muốn chia tay với em, có phải không?



Anh nhìn tôi, cặp mày nhíu lại nhưng ánh mắt không hề lảng tránh. Giọng anh

nhẹ nhàng nhưng kiên định:



- Đúng vậy.



- Vì anh và cô ta quay lại với nhau sao?



- Không. Anh và cô ấy mãi mãi không thể bên nhau được. Chỉ là, anh không thể

không quan tâm đến cô ấy.



Mấy phút sau, tôi đã hiểu ra một vài chuyện.



Thực ra rất đơn giản, một đôi yêu nhau trong mười năm, sắp kết hôn rồi nhưng

vào đêm trước hôm cưới, người con gái bị một ông chủ lớn ở đâu xuất hiện theo

đuổi mãnh liệt. Cuối cùng, cô ta lựa chọn tiền bạc và địa vị, vứt bỏ tình yêu và

lời hứa. Tiếc thay, chỉ trong thời gian nửa năm ngắn ngủi, ông chủ kia lại thích

một người khác. Cô gái vốn kiêu ngạo không có cách nào đối diện với hiện thực

tàn khốc nên đã mắc phải chứng phiền muộn nghiêm trọng, bắt đầu nghĩ cách kết

thúc cuộc đời.



Vào giây phút cuối cùng, cô ta nhớ đến người con trai đã cùng mình đi hết

tuổi thanh xuân nên gửi một email, nói lời xin lỗi.



May thay, cô ta được bệnh viện cấp cứu kịp thời, càng may hơn là người con

trai lại quay về bên cô ta. Chỉ có điều, lý do không phải vì tình yêu.



Tôi đã nói rồi, Trương Thần là người rất lương thiện, trong lúc kể lại quá

khứ đã từng mang đến cho mình niềm đau khổ vô tận và thậm chí cả sự sỉ nhục,

giọng anh vẫn điềm nhiên, không hề có chút căm hận, đến ngay cả oán giận hay quở

trách cũng đều không có.



- Tiểu Đậu, anh không thể bỏ mặc cô ấy. Dù gì, anh và cô ấy đã có bấy nhiêu

năm tình cảm, đã có bao nhiêu năm bên nhau. Đối với anh, cô ấy là một người

thân, anh không thể trơ mắt nhìn cô ấy tự hủy diệt mình, anh thật sự không làm

được...



Khi nói những lời này, trong giọng nói của anh như có cơn sóng lớn, không còn

ấm áp, rõ ràng nữa mà khàn khàn, ram ráp như thể bị dao cứa vào tim:



- Bác sĩ nói, bệnh của cô ấy phục hồi rất chậm, cần nhiều thời gian, cần

nhiều sự nhẫn nại. Từ bé, cô ấy đã mất mẹ, sau khi tốt nghiệp, cũng gần như cắt

đứt mọi quan hệ với gia đình. Giờ đây trên thế giới này, cô ấy chỉ có mình

anh.



Nói thẳng là tình huống lúc này nằm ngoài suy đoán của tôi, nó không giống

với hàng trăm khả năng mà tôi nghĩ đến trong những lúc thẫn thờ. Đặc biệt lại

không đủ nhẫn tâm, không đủ ác ý nên khiến tôi không kịp phản ứng. Ngẩn người

mãi tôi mới sực nhớ ra, hỏi:



- Phải mất bao lâu mới hoàn toàn hồi phục?



- Anh không biết... - Trương Thần khẽ nhếch môi, nói tiếp: - ... nhưng điều

đó không quan trọng. Dù là bao lâu anh cũng không thể để em cùng anh gánh chịu

tất cả. Bởi vì, như thế không công bằng với em. Và vì đây là chuyện riêng của

anh và cô ấy. Tiểu Đậu, em có thể hiểu không?



Tôi nghĩ, mình có thể hiểu.



Hai người ở bên nhau đã quá lâu, dù sau này không còn yêu nhau thắm thiết,

thậm chí là làm tổn thương nhau, nhưng vẫn không thể nào xóa bỏ hình ảnh của đối

phương trong cuộc đời mình.



Có thể vì thói quen, có thể vì trách nhiệm, cũng có thể vì tình bạn, và cũng

có thể vì tình thân, nhưng không liên quan gì đến tình yêu.



Lấy ví dụ đơn giản, nếu Lâm Lỗi có xảy ra chuyện gì, tôi cũng vậy, không thể

bỏ mặc anh ta.



"Không thể bỏ mặc", bốn chữ này, tôi hiểu.



Theo mô tuýp phát triển trong phim, Trương Thần có lẽ sẽ vì muốn tôi quên

anh, hận anh nên giả vờ quay lại với cô Thiên thần mùa hạ, sau đó bị tôi chửi

rủa rồi tát, cuối cùng trái tim anh tan nát nhìn theo bóng tôi khuất xa dần.



Hoặc là sau khi biết sự thật, tôi sẽ ngân ngấn nước mắt kiên quyết cùng anh

chăm sóc cô Thiên thần mùa hạ kia. Cuối cùng, sau khi trải qua hàng loạt những

đả kích lẫn hiểu lầm, ánh sáng của Thánh mẫu tôi cuối cùng cũng cảm hóa được

trời đất, tình bạn của ba người và tình yêu của hai người cùng tồn tại và chúng

tôi sẽ cùng sống trong những ngày vui vẻ, hạnh phúc...



Thế nhưng, dù cuộc sống có đầy những tình huống cẩu huyết thì cũng không phải

là đang trên kịch trường.



Trương Thần lựa chọn sự thẳng thắn, thành thật, tôi lựa chọn rời xa anh. Hai

chúng tôi, mỗi người một lựa chọn, bình tĩnh mà quyết đoán.



Không có nước mắt, không có sự đau khổ xé gan xé ruột, không hỏi trời, hỏi

đất, hỏi biển, tất cả đều theo lẽ tự nhiên.



Tôi giậm giậm chân, hình như không còn tê nữa.



Buông tay khỏi cây cột điện, tôi cười hì hì nói:



- May mà người trong văn phòng đều không biết chuyện của hai chúng ta, đỡ

phải tốn công giải thích.



Trương Thần gật đầu, cuối cùng trên khóe môi anh cũng lộ ra một đường cong

nho nhỏ:



- Ừ, cũng may.



- May là chúng ta chưa nói tới kế hoạch hay lời hứa gì.



- Ừ, may.



- May mà em vẫn chưa rất rất rất thích anh, thích đến nỗi khắc cốt ghi

tâm.



- Ừ, may.



- May mà, anh cũng đối với em như vậy.



Lần này Trương Thần lại không nói gì.



Để không khí bớt tẻ ngắt, tôi đành phải nói tiếp:



- Tình yêu của chúng ta thật "chớp nhoáng". Từ lúc xác định quan hệ yêu đương

đến khi kết thúc, trước sau gộp lại hình như nhiều nhất chỉ mười ngày.



Trương Thần giơ tay ra xem đồng hồ, nói:



- Chín ngày hai mươi hai giờ bốn mươi ba phút, từ lúc anh nói với em "Phải"

đến câu nói ban nãy "Đúng vậy".



- Có phải anh thích em không?



- Anh muốn chia tay em có đúng không?



- Đúng vậy.



Tôi hít mạnh mũi, chớp mắt thật mạnh, hét to:



- Anh đừng như thế này. Nếu anh như thế này thì em sẽ cảm thấy anh thích em

nhiều hơn em thích anh.



Trương Thần bật cười, giọng nói khàn khàn nhưng rõ ràng, chín chắn:




- Vì trong thời gian đến tháng của người con gái, người đàn ông sẽ tích lũy

không ít đồ. Đến khi đợi hết đèn đỏ chắc chắn sẽ không kiểm soát được mà phóng

ra. Lúc đó nếu không có sự chuẩn bị thì câu chuyện tuyệt đỉnh trên giường sẽ rất

dễ biến thành câu chuyện bi thảm trong khoa sản...



Ôi trời đất ơi, ông chú kỳ quặc kia thật quá dung tục.



Nhưng, như thế, ý nguyện của mẹ đã được thuận lợi đáp ứng. Trong nhà phải

thường xuyên dự phòng bao cao su Durex mà...



Nhìn dáng vẻ thảm hại của Thương Ngô, chút lương thiện vốn chết từ lâu trong

tôi cuối cùng cũng phục hồi sức sống.



Tôi nhét hai thứ có chức năng giống nhau là cùng chống chất lỏng chảy lung

tung vào trong túi nylon rồi đứng lên. Đang lắc lắc phủi phủi định xuất phát,

thì Thương Ngô bỗng kéo tay tôi lại, nói:



- Em thấy khó chịu, vậy để ta cõng em.



Tôi nhìn hắn, lắc đầu, nói:



- Tôi không muốn chơi trò Trư Bát Giới cõng vợ.



- ... Chúng ta đâu phải lợn... - Thương Ngô có phần phân vân về vấn đề chủng

tộc nhưng rất nhanh sau đó liền nở ngay một nụ cười: - Nhưng ta không ngại làm

Trư Bát Giới.



Đầu óc tăm tối của tôi phải phản ứng một lúc mới hơi Im-u, tôi đáp:



- Tôi không muốn làm tiểu thư của Cao Lão trang.



- Em chỉ cần làm nữ chủ nhân của Trúc Thanh các là được rồi. - Thương Ngô vừa

nói vừa cúi người xuống: - Mau lên đi.



- Trúc Thanh các là cái gì?



- Là nơi trước đây chúng ta ở.



- Ồ.



- Em nhanh lên một chút.



Tôi không thèm để ý đến lời giục của hắn mà tự mình tiến về phía trước:



- Không cần đâu.



- Tiểu Tường...



Tôi ngoái đầu lại theo phản xạ, đúng lúc nhìn thấy Thương Ngô khom người, hai

tay chống vào đầu gối, khuôn mặt hơi ngẩng lên, khẽ mỉm cười, nói:



- Vết thương của ta đã khỏi rồi.



Tôi bị hắn đoán trúng ý nên cũng không nể tình mà bóc mẽ hắn, tôi nói to:



- Anh lừa ai thế? Không thể nào.



- Dù coi như chưa khỏi hoàn toàn thì chút trọng lượng của em cũng chẳng thể

gây ảnh hưởng gì.



Tôi bĩu môi tỏ vẻ quyết không tin lời hắn.



Nụ cười của hắn càng rõ nét hơn:



- Em lo lắng cho ta phải không?



- Là tôi lo cho cái đệm ghế sofa của tôi.



- Tiểu Tường, tin ta đi. Vì em, ta sẽ không lấy mình ra đùa giỡn đâu.



Lời nói của hắn rất quả quyết, hơn nữa còn có tính xúi giục và mê hoặc, do

đó, tôi thấy dao động.



Tôi đến bên hắn, bấm đầu ngón tay vào lưng hắn, hỏi:



- Có đau không?



Thương Ngô bật cười, duỗi cánh tay đặt vào eo tôi đẩy ra sau lưng, nhân lúc

tôi loạng choạng, liền túm vào đùi tôi, khi đứng lên thì tôi đã ngồi chắc chắn

trên lưng hắn rồi.



Cách lớp áo mùa đông dày cộp, tôi vẫn cảm thấy vai và lưng hắn gầy gầy nhưng

rất rộng, khiến tôi có cảm giác cực kỳ chắc chắn.



Tôi ôm cổ hắn, bả vai hắn làm cằm tôi hơi đau.



Trong trí nhớ của mình, hình như chưa có ai từng cõng tôi. Ngày nhỏ, bố chỉ

đặt tôi lên cổ hoặc lên vai.



Thế nhưng cảm giác lúc này sao thân quen đến vậy, như thể đã từng diễn ra vô

số lẩn. Có một người cõng tôi, cứ đi, đi rất xa, đi rất lâu...



- Trước đây, anh có từng cõng tôi như thế này không?



- Có.



- Thường xuyên chứ?



- Ừ!



- Kể từ khi chúng ta ở bên nhau sao?



- Kể từ ngày đầu tiên ta quen em.



- Tôi nhớ, hình như anh từng nói vì tôi mà đã lấy chín trăm chín mươi chín

giọt sương mai. Nhưng nay tôi mới một nghìn tuổi. Vậy chẳng phải là khi tôi vừa

ra đời, anh đã cõng tôi chạy khắp nơi sao?



- Ừ.



- Anh còn nói, trước đây tôi không hề có bố mẹ, vậy ai nuôi tôi trưởng

thành?



Thương Ngô thở dài, ngoái đầu lại nhìn tôi, nói:



- Tiểu Tường, là ta nuôi em khôn lớn.



Ồ...



Hóa ra, không phải là tôi nuôi chồng, mà tôi là bà vợ được hắn nuôi nấng.



Cơn kích động này khiến tôi không thốt nên lời trên suốt đường về. Thương Ngô

cũng không nói gì nữa, chỉ chầm chậm đi từng bước, từng bước.



Đêm mùa đông, gió rất mạnh nhưng có lẽ vì hai chúng tôi dựa sát vào nhau nên

không hề cảm thấy lạnh. Bàn tay hắn đang đỡ lấy tôi cũng không còn lạnh giá như

ban chiều nữa.



Sau khi trở về nhà tắm giặt xong, tôi vốn định mở máy tính ra xem Lâm Lỗi có

Online không để hỏi anh ta rốt cuộc vì sao không liên lạc với bạn bè. Nhưng vừa

mới đăng nhập, máy tính lập tức bị gấp lại.



Thương Ngô đứng sau lưng tôi, trên tay cầm một cốc sữa nóng, nói:



- Uống đi rồi ngủ.



Tôi nghĩ ngợi một lát rồi ngoan ngoãn nghe lời.



Có lẽ vì thái độ ngoan ngoãn của tôi quá khác so với lúc thường dẫn đến việc

hắn có chút cảnh giác, không yên tâm nên lại nhấn mạnh thêm một câu:



- Phải ngủ ngay đấy nhé. Không được đợi ta đi ra ngoài rồi lại lén bò dậy

chơi đâu.



- Anh không ngủ cùng tôi sao?



-... Hả?



Tôi chớp mắt lộ rõ vẻ ngây thơ nhất, lanh lợi nhất, nói:



- Ông bố hổ ơi, buổi tối người ta sợ ngủ một mình.



Thương Ngô giật giật khóe mắt:



- Bố... bố...



- Tôi luôn thích kiểu bố nuôi con gái gì gì đó, không ngờ tự mình giờ cũng có

thể được trải nghiệm. Hay quá!



Khóe miệng Thương Ngô rần rật, nói:



- Bố... con gái...



Tôi lao lên phía trưóc, ôm chặt eo hắn, giọng nũng nịu, nói:



- Người ta không thèm quan tâm, ngươi ta chỉ muôn bố ngủ cùng mà, người ta

muốn ôm bố cơ.



Giọng nói của Thương Ngô bắt đầu run rẩy:



- Ôm... ôm...



Tôi thấy trêu như vậy đã tương đối rồi, chọc thêm nữa có khả năng hắn sẽ phát

hỏa nên dừng lại, rổi lăn vào giường, vẫy vẫy tay vẻ cao sang, nói:



- Bản cung phải đi nghỉ rồi. Hổ công công lui ra đi.



- Công... công...



Có lẽ tim gan và đại não của Thương Ngô đều có phần tê liệt bởi màn biểu diễn

biến mặt sau khi trao giải Oscar của tôi. Khuôn mặt hắn không chút cảm xúc, hai

mắt nhìn thẳng, đi ra ngoài.



Do đó, tôi chui vào chăn cười sặc sụa, một chút gió lạnh ùa đến, nằm bên cạnh

tôi lúc này là một anh chàng mặc bộ quần áo ngủ mỏng manh.



Khuôn mặt hiền lành của anh chàng nhìn tôi, nói:



- Để chứng minh ta không phải là công công, tối nay, ta đặc biệt cho phép con

kiểm tra thoải mái. Ta thương con lắm đấy, có cảm động không?



- …



Được lắm, đồ con hổ biến thái! Ngươi thắng rồi!



Tôi đưa tay đẩy hắn ra, nói:



- Tôi đang đến tháng, đi ra đi.



Hắn nắm chặt tay tôi, không còn vẻ đùa cợt, trêu chọc lúc trước, giọng hắn

chậm rãi nhưng kiên định:



- Tiểu Tường, ta biết lúc này em rất buồn. Trước mặt ta, em không cần phải tỏ

ra mạnh mẽ, càng không cần phải giả vờ.



Tôi nhìn hắn, nói:



- Sao anh không hỏi tôi là đã xảy ra chuyện gì?



- Dù có xảy ra chuyện gì thì cũng qua mau thôi, vì có ta luôn ở bên cạnh

em.



- Mãi mãi bên tôi sao?



- Mãi mãi.



Tôi chớp chớp mắt, vùi đầu vào lòng hắn, quệt nước mắt lên ngực hắn, nói:



- Thương Ngô, may mà có anh ở đây.



- Ta luôn ở đây.



- Thế nên, đàn ông không phải là thứ gì tốt đẹp, trên thế giới này chỉ có bố

là tốt thôi.



Tôi quá mệt nên ngủ rất ngon, lấy cánh tay của Thương Ngô làm gối, hít hà

hương rừng ban mai thoang thoảng mà hắn mang đến.



Mãi mãi là bao lâu? Đây là câu hỏi rất thông tục và cũng là một câu hỏi không

lời đáp.



Nhưng tôi nghĩ, so với cuộc đời ngắn ngủi mấy mươi năm của loài người, một

nghìn năm không hề rời xa có thể được coi là mãi mãi rồi.