Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Chương 12 : Mối quan hệ hỗn loạn

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Sáng sớm ngày hôm sau, tôi bị cú điện thoại của Trứng muối làm thức giấc.



- Tao không chịu trách nhiệm đâu!



Cùng với thứ khí phách và âm lượng đủ để đăng ký hát mộc trong Nhà hát lớn

Quốc gia, Trứng muối hét tới suýt rách màng nhĩ của tôi, chấn động mạnh đến nỗi

tôi không còn chút cảm giác buồn ngủ nào. Sau đó cô nàng cúp phăng máy, chỉ để

lại một tràng tút tút dài khiến tinh thần tôi ủ ê, mơ màng...



Tôi cầm lấy điện thoại, mắt nhìn vào ánh sáng lờ mờ xuyên qua khe rèm, bần

thần một lúc, sau đó nghe thấy bên ngoài hình như có tiếng ai đang nói.



Chẳng lẽ Thương Ngô luyện công đến nỗi tẩu hỏa nhập ma, bắt đầu sắm vai cho

bản thân, mình nói mình nghe, mình đánh mình đau chăng? Không thì sáng sớm tinh

mơ thế này, ai đã đến chơi?



Tôi dụi dụi mắt, lê đôi dép ra phòng khách thì thấy Thương Ngô đang thì thầm

to nhỏ với Ngưu Bôn. Trông thấy tôi, cả hai cùng ngậm miệng lại.



- Tứ Ngưu, sao anh lại đến đây? - Đầu óc lơ tơ mơ của tôi bắt đầu có phản

ứng. - Anh tỉnh rượu rồi ư? Trứng muối đâu?



Mấy câu hỏi liên tiếp của tôi không có lời đáp vì khuôn mặt điển trai, trắng

trẻo của Ngưu Bôn đang ửng đỏ đã lặng lẽ quay đi hướng khác, vẻ thẹn thùng của

anh chàng vô cùng cuốn hút, trong lòng tôi chưa kịp rung rinh thì đã bị một

chiếc áo khoác từ trên trời rơi xuống quấn lấy người như gói bánh chưng.



- Cẩn thận không bị lạnh.



Nhìn khuôn mặt không nét biểu cảm của người đang cài khuy áo cho mình là

Thương Ngô, tôi chợt hiểu, hóa ra cổ áo của bộ đồ ngủ hình gấu quá rộng làm lộ

cảnh xuân nên mới khiến anh bạn Ngưu Ngưu thấy ngại...



- Tứ Ngưu này, dù gì anh cũng là vị thần đã sống mấy nghìn năm rồi, sao da

mặt lại mỏng thế?



Tôi cười lớn, đồng thời, ý tưởng nữ ác bá chòng ghẹo con trai nhà lành trong

tôi lại trào dâng. Tôi cắn môi, liếc mắt, đánh giá anh ta từ trên xuống dưới,

nhấn giọng từng từ:



- Hay anh vẫn là con trâu đực còn trinh?



Khuôn mặt Ngưu Bôn càng đỏ hơn rồi bỗng nhiên anh chàng chớp chớp hàng mi

dài, răng cắn vào môi dưới trông có vẻ như sắp khóc, khiến tấm lòng "thương hoa

tiếc ngọc" của tôi bị khuấy động. Đang định đến bên vỗ về, nhân tiện tán tỉnh

thì bỗng nghe thấy giọng đau khổ của Thương Ngô:



- Trước đây, quả đúng là như vậy, giờ thì không phải nữa rồi.



Ngưu Bôn nấc lên một tiếng rồi úp mặt vào tay,



Chứng kiến tình cảnh này, đầu tôi chẳng khác gì có sét đánh ngang qua, cơ thể

như tan ra thành khói:



- Anh, anh, anh... Trứng, Trứng, Trứng...



Thương Ngô ngước lên trời thở dài, gật đầu.



Tôi không thể thốt nổi thành lời.



Kết hợp với câu nói ban nãy của Trứng muối, trước mắt tôi như hiện ra cảnh

tượng tuyệt đẹp, khi bà chị già tấn công anh chàng đẹp trai.



Anh chàng đẹp trai với đôi mắt say sưa, cánh môi mơ màng, bị bà chị với đôi

mắt đỏ rực nhảy bổ lên người. Sau đó, rất nhanh chóng và thuần thục, hai bên cởi

phăng áo ra, trần trụi nhìn nhau, ánh mắt người nọ dán chặt vào cơ thể không

mảnh vải che thân của người kia.



Bà chị luôn chiếm thế thượng phong, thực hiện vai trò dẫn đường chỉ dẫn một

cách thành thục, khơi gợi đến nụ hôn ướt át. Anh chàng đẹp trai lúc đầu nửa muốn

nửa không rồi sau đó lại chủ động, cuối cùng dẫn đến tình yêu nóng bỏng, quấn

quýt đam mê, hừng hực như củi khô gặp lửa...



Sau khi xong việc, bà chị tự nhiên như không, phủi tay ra đi mà không để lại

tờ Nhân dân tệ nào. Anh chàng đẹp trai lại đi tìm ý nghĩa của tình yêu trong

niềm hân hoan cao độ của xác thịt. Một người chạy trốn, một người đuổi theo, hoa

tàn hữu ý, nước chảy vô tình. Đúng là một vở kịch tình yêu sâu sắc nhưng tàn

khốc.



Nhưng từ từ đã...



Theo như tôi được biết, những người Trứng muối thích từ trước đến giờ toàn là

người nam tính, mạnh mẽ. Cô nàng không muốn nhìn thấy nhất là mấy anh chàng mỹ

miều mà yếu đuối, thiếu chất đàn ông. Đây cũng chính là lý do tôi qua tôi yên

tâm để cô nàng và Ngưu Bôn cùng về với nhau. Hơn nữa, rõ ràng hôm qua cô nàng

chưa say, không thể làm chuyện hoang đường này được, trừ khi, chân tướng của sự

việc chính là...



- Được lắm. Tứ Ngưu, anh quả không hổ danh mặt người dạ thú, dám mượn hơi men

để giả điên, giở trò với Trứng muối.



Nghĩ đến người chị em tốt luôn giữ gìn bản thân mình trong hai mươi bốn năm

trời bỗng tự nhiên bị "châm kim"... ồ không, bị một châm thấy máu, tôi không kìm

được cơn tức giận, nhảy bổ tới tóm cổ áo Ngưu Bôn, nói:



- Đừng tưởng rằng mình là thần tiên thì không phải chịu trách nhiệm.



Ngưu Bôn gục đầu, không hề phản kháng, cứ để mặc tôi giày vò. Nhưng Thương

Ngô lại không nỡ trông thấy người anh em tốt bị đàn áp quá thảm, hắn tóm chặt

tay tôi, ý bảo tôi buông ra.



Trong khi giằng co, khóa áo khoác của Ngưu Bôn bị phanh ra, để lộ cái cổ nõn

nà và rất nhiều vết bầm tím đáng nghi trên đó.



Trứng muối đói khát đến đâu mà lại cắn dã man như thế...



Tôi toát mồ hôi, buông tay ra. Thương Ngô đứng giữa tôi và Ngưu Bôn, không

biết nên giải quyết thế nào, chỉ vuốt vuốt mái tóc rối bù của tôi, nói:



- Chẳng phải cậu ấy đến đây để tìm Trứng muối sao?



Ngưu Bôn cũng ngẩng đầu lên, vẻ khẩn thiết nhìn tôi nói:



- Chị dâu, chị có biết cô ấy ở đâu không? Tôi phải tìm thấy cô ấy ngay mới

được.



Thấy vẻ lo lắng của anh chàng dành cho Trứng muối, tôi quyết định tha thứ

hành vi cầm thú của anh ta, rồi lập tức bấm máy gọi cho Trứng muối. Điện thoại

vừa réo một hồi đã có tiếng trả lời. Tôi vội vã:



- A lô!



- Đậu phụ già, tao phải lên máy bay rồi. Hẹn năm sau gặp lại nhé!



- Hả? Mày...


Xoay lưng lại, tôi chợt thấy một người không biết đã đứng bên cánh cổng sắt

khu nhà từ khi nào.



Hắn dựa người vào tường, nghiêng đầu, hai tay đút túi. Khuôn mặt điển trai đó

đủ khiến trái tim các cô nàng tan nát.



- Anh chẳng nói chẳng rằng, muốn dọa chết tôi sao?



- Em dễ bị dọa thế chắc?



- Sao giờ này rồi vẫn chưa ngủ, chẳng phải anh luôn đi ngủ lúc chín rưỡi

à?



Thương Ngô không đáp, chỉ đi về phía tôi, cười mà như không cười, nhìn tôi vẻ

dò xét:



- Không tồi, tâm trạng vẫn tương đối ổn định.



Tôi trợn mắt.



- Ta những tưởng, em sẽ lại chảy nước mũi cơ.



- Sao tôi phải khóc? Anh nói "lại" là sao?



Thương Ngô khẽ hứ một tiếng, tỏ vẻ phớt lờ câu hỏi của tôi, sau đó dừng ánh

mắt trên cái lọ tôi đang ôm trước ngực, nhướn mày lên, không nói gì.



Tôi thở dài, vẻ đau khổ:



- Sao anh biết?



Thương Ngô liếc nhìn tôi:



- Chút tâm tư của em, sao có thể giấu nổi ta? Đừng quên rằng, em là do một

tay ta nuôi lớn.



Tôi im lặng, sau đó đá vào chân hắn, nói:



- Cõng tôi.



- Tôi thất tình rồi.



- Ta biết từ lâu rồi.



- Mấy bước nữa là đển thang máy rồi, cõng gì mà cõng?



- Ai bảo đi thang máy chứ? Đi cầu thang bộ!



Thấy hắn muốn chạy, tôi lập tức ngồi thụp xuống, tỉ tê:



- Người ta không thiết sống nữa, bố không thương con rồi.



Thương Ngô bối rối.



Trong thời gian này, có lúc con hổ nhỏ gọi tôi là "Mẹ", có lúc tôi gọi con hổ

lớn là "Bố". Mối quan hệ của chúng tôi bao hàm cả quan hệ giữa bố và con gái, mẹ

và con trai, loạn luân, người - thú... Tóm lại là vô cùng biến thái.



Thương Ngô bước đến, bịt miệng tôi lại, xốc tôi lên lưng, nói:



- Ta sợ em rồi đấy. Nửa đêm khuya khoắt, cẩn thận kẻo bị khiếu nại vì tội

quấy nhiễu nhân dân.



Tôi đại thắng!



Tiếng bước chân của Thương Ngô khiến đèn cảm ứng trong cầu thang từng tầng

bật sáng rồi lại tắt đi.



Kề sát má hắn, nghe thấy hơi thở đều đặn của hắn, tôi bỗng nghĩ, nếu như cứ

để hắn cõng thế này thì thật không tồi.



- Anh có mệt không?



- Không mệt.



- Tôi có nặng không?



- Không nặng.



- Vậy tôi chẳng cần giảm cân nữa.



- Giảm cái gì? Giảm nữa thì thành cỡ A à.



-... Tôi đâu có bảo giảm ngực.



- Đồ ngốc, có thịt thì tay sờ mới thích.



- ... Thịt thịt, còn tay sờ nữa... - Tôi nghiến răng, cắn vào tai hắn, nói: -

Đồ lưu manh!



Hơi thở hắn lập tức rối loạn.



- Tiểu Tường...



Giọng nói hình như cũng biến điệu rồi.



- Cái gì?



- Đừng thách thức sự kiềm chế của ta nữa.



- Bố không kiềm chế tốt sao?



- …



Thương Ngô dừng bước, ngoái đầu nhìn tôi, tai hắn lướt qua vành môi tôi, rất

nóng:



- Có phải em muốn ôn lại chuyện tình yêu cùng ta tại đây không?



Tôi tỏ vẻ nghiêm trọng như đang thảo luận vấn đề học thuật, nói:



- Thực ra, tôi luôn có một ước nguyện, mong anh giúp tôi thực hiện.



Hắn bị tôi làm cho ngẩn ra, vội hỏi:



- Ước nguyện gì vậy?



- Sau này, trên mộ tôi, anh hãy khắc dòng chữ: "Trả về nguyên trạng".



- Trả về... nguyên trạng...



Hắn sững người, sau đó dần hiểu ra, cuối cùng buông tay, phớt lờ bỏ đi.



Còn tôi thì ngồi ôm cái mông bị ngã, cười như ma làm.