Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Chương 13 : Rung động vì tình

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Gần đây, cuộc sống của tôi rất sung túc, có ăn, có uống, có bố, có con...



Điều quan trọng nhất là số tiền tích lũy trong ngân hàng đã có dấu hiệu tăng

ổn định. Trong thời đại bão giá khắp nơi, một cái bánh bao nhân thịt có giá là

một tệ rưỡi mà giờ bé tẹo, trông như anh em sinh đôi với cái bánh tiểu lung

bao1, thì điều nói trên quả không dễ dàng, quả khiến lòng người hưng phấn, thậm

chí là một chuyện đại hỷ cảm động cả Trung Quốc.



Lý do không có gì lạ lẫm, chính là quán thịt nướng của Ngưu Ngưu.



Mọi người đều biết "dân dĩ thực vi thiên2", một người bình thường cách cuộc

sống xa hoa những mười vạn tám nghìn dặm như tôi, một phần ba lương tiêu vào

việc ăn uống, nên thường thì sau khi ăn chực ở quán thịt nướng cùng với Thương

Ngô, cái ví của tôi rõ ràng đỡ xẹp hẳn.



1 Tiểu lung bao: Một loại bánh bao nhỏ nhân thịt từ Thượng Hải, chứa nước

trái cây.



2 Dân dĩ thực vi thiên: Dân lấy việc ăn làm điều quan trọng hàng đầu.



Dù sao Thương Ngô cũng đang rảnh rỗi không có việc gì làm, nên phần lớn thời

gian trong ngày, hắn đều ở quán.



Trong bộ dạng hổ con, hắn là thái tử gia, khi biến thành hổ lớn, hắn là ông

chủ tiệm thật sự.



Trước đây không lâu, chúng tôi phát hiện, giấy phép kinh doanh của tiệm này

và các giấy tờ liên quan khác đều mang tên Phó Thương Ngô, lại còn có cả chứng

minh thư đính kèm. Có lẽ thần bảo hộ Ngưu Ngưu đã nhờ người anh em chuyên làm

giấy tờ giả nào đó giúp đỡ.



Nói một cách khác, quán thịt nưóng Mãnh Ngưu này thực ra được mở là vì Thương

Ngô.



Cũng có thể do Ngưu Ngưu đã sớm biết một người nghèo như tôi khó lòng đảm

đương nổi việc ăn uống của con hổ kia. Cũng có thể là vì, anh chàng đoán được

Thương Ngô sẽ chọn việc ở lại nhân gian nên bố trí trước cho hắn một nơi an cư

lập nghiệp.



Nhắc đến anh chàng Ngưu Ngưu, tôi không khỏi nhớ tới Trứng muối. Đôi uyên

ương này vẫn tiếp tục trạng thái mất tăm mất tích, sống không thấy người, chết

không thấy xác. Thế nhưng Thương Ngô lại vô cùng thản nhiên đối với việc này nên

tôi cũng chăng tội gì mà lo lắng linh tinh.



Nói đến Trứng muối, tôi bỗng nhớ tới một câu của vị Tử Tử nào đó: "Đàn ông là

động vật suy nghĩ dựa vào nửa thân dưới, tùy tiện kết hợp với một người phụ nữ

nào đó cũng có thể đạt được cao trào, nhưng phụ nữ thường chỉ khi kết hợp với

người đàn ông họ thích thì mới có thể tìm thấy khoái cảm. Vậy nên để biết mình

yêu một người đàn ông hay không? Hãy lên giường với anh ta".



Luận điểm này nghe ra có phần hợp lý, nhưng nếu nhỡ sau khi lên giường, phát

hiện cảm giác không đúng thì phải làm sao? Có thể hãm phanh giữa chừng

không???



Sở dĩ tôi suy nghĩ vấn đề này là vì tôi muốn làm rõ xem rốt cuộc mình và

Thương Ngô có hợp nhau không?



Việc này nói ra nghe có vẻ hoang đường, nhưng dù gì lôi cũng là người con gái

dễ bị tổn thương vì liên tục phải chịu vết thương tình ái, khó tránh được khả

năng đại não tạm thời ngừng hoạt động, nhận thức không rõ, dẫn đến hành động bột

phát, hại người, hại mình.



Thương Ngô cứ suốt ngày đi lại trước mặt tôi, hơn nữa, theo như chút lương

tâm không còn nhiều trong tôi mà nói, hắn thực sự đối xử với tôi quá tốt, tốt

đến mức trời giận, người oán, tốt đến mức nổi da gà.



Tuy nhiên, phụ nữ là chúa hay nhầm lẫn giữa cảm động và động lòng. Chuyện

khiến tôi cảm động thì có, có rât nhiều, còn những chuyện khiến tôi động lòng

liệu có hay không, và có bao nhiêu?



Ôm trong lòng mối nghi vấn đó, tôi nhìn người đang ở bên cạnh, chợt thấy buồn

thương.



Tôi thực sự có chút biến thái, khẩu vị cũng hơi khác người, nhưng dù thế nào,

cũng chưa đến mức lập kế lên giường với một thằng nhóc bảy tám tuổi, đặc biệt

còn là thằng nhóc nghiện chơi Đại chiến ma cà rồng đến nỗi mặt mày méo mó.



Hai tuần nay, Thương Ngô nói là đã đến giai đoạn khôi phục quan trọng nên

phải cố gắng bảo tồn pháp lực, do đó gần như cả ngày hắn giam mình trong bộ dạng

một đứa trẻ.



Vì mọi cảm hứng, sở thích đều chuyển từ các bộ phim Hồng Kông, Đài Loan sang

mấy trò chơi nhảm nhí trên máy tính, nên con vật quý hiếm thuộc loài động vật

được bảo vệ cấp một của quốc gia kia bá chiếm chiếc máy tính của tôi, đến chết

cũng không rời, khiến tôi lâu lắm rồi không xem được phim tình yêu đồng tính...

Đương nhiên, trong hoàn cảnh sống chung với một thằng bé như hiện nay, tôi cũng

khó tìm được bộ phim đồng tính nào hợp khẩu vị...



Nhắc đến phim đồng tính, tôi lại nghĩ, trước đây hình như tôi luôn chỉ nghiên

cứu việc hai người con trai làm thế nào với nhau, chứ chưa bao giờ nghiên cứu

quá trình "yêu" thực sự giữa nam và nữ. Không biết vị trí cơ thể, tư thế, các

bước... là đều nằm xuống hay mỗi người một tư thế khác nhau...



Ý nghĩ nối tiếp ý nghĩ ùa tới ngày một nhiều, cuối cùng, khi tôi nhìn thấy

một bông hoa nhỏ màu vàng non đang đung đưa đón gió trên màn hình máy tính,

trong lòng bỗng thấy ngứa ngáy, không kìm được, lẩm bẩm: "Bông hoa hướng dương

này thật cuốn hút, cái tư thế hướng về mặt trời kia...".



Thương Ngô hoàn toàn phờt lờ tôi, tiếp tục toàn tâm với việc mua súng đánh

nhau với bọn ma cà rồng, hắn chỉ dùng giọng nói trẻ con, trả lời ngắn gọn:



- Trời tối, không có ánh mặt trời.



- Vậy thì lúc nào mới có?



- Giờ là mùa mưa, dự báo thời tiết nói rồi, ít nhất còn âm u một tuần

nữa.



Tôi vò đầu bứt tóc, lăn lộn trên ghế sofa. Hắn thực sự đang thảo luận về vầng

mặt trời trên trời với tôi sao?



- Thương Ngô...



Tôi vuốt ve mái tóc mềm mượt của hắn, nói một câu như trong phim truyền hình

Đài Loan khiến người khác thấy ê răng.



- Người ta làm đủ rồi.



- Ừ.



- Tôi làm mẹ đã gần hai mươi ngày rồi.



- Ừ.



Một mắt Thương Ngô dính vào màn hình chơi game, một mắt liếc tôi, sau đó hắn

vừa giết ma cà rồng đầu rơi khắp nơi, vừa ôm máy tính bò lên đùi tôi, cuối cùng

với khuôn mặt còn đằng đằng sát khí, hắn nói với giọng yếu ớt, đáng thương vô

cùng:



- Mẹ không thích con nữa sao?



- …



Con hổ này có khả năng bị tâm thần phân liệt rồi, chắc chắn là thế.



Bản năng người mẹ trong tôi lại trỗi dậy không sao đè nén nổi, đành chấp nhận

ôm hắn vào lòng, véo véo cái má non choẹt của hắn, rồi tiện thể thơm hai cái,

nói:



- Xét thấy trước đây anh làm bố tôi trong nhiều năm nên tôi đành chịu mệt

thêm vài ngày vậy.



- Phải bồi bổ tinh thần và thể lực, nếu không đến lúc đó, người mệt sẽ là em

đấy.



Câu nói tưởng như vô tình, nghe thực sự trong sáng và ngây ngô của hắn lại

kích thích máu trong tim tôi gần như trào ngược lên não.



Không nên trêu chọc người đàn bà đang đói khát, con hổ chết tiệt này chắc
Hai con người ở cùng nhau, điểu đáng sợ nhất không phải là những cơn tức giận

sùng sục dâng trào, mà lại là thói quen dựa dẫm lẫn nhau, giống như đã thuần

thục với một thói quen của người khác, không phải mình. Vì nếu cứ như vậy, đến

lúc chia tay sẽ phải trải qua nỗi đau khôn cùng.



Ví dụ dễ hiểu là lần đầu chia tay với Lâm Lỗi...



Tôi vừa than thở, vừa rầu rĩ, vừa đi giày, định tranh thủ thời gian ra quầy

bán đồ ăn sáng mua hai cái bánh bao mang đến công ty. Bỗng nhiên cửa bật mở, một

anh chàng điển trai khiến người khác khó kìm lòng hối hả chạy vào:



- May quá, may quá! vẫn kịp. Ta sợ là em đã đi rồi.



Con hổ lớn thở hổn hển, đung đưa gói đồ ăn trong tay:



- Đợi ta một lát, ta gọi xe đưa em đi. Cầm lấy ăn trên đường.



Tôi chằm chằm nhìn hắn đầm đìa mồ hôi lao vào phòng ngủ, nửa phút sau đã áo

sông chỉnh tề đi ra:



- Anh đi cướp về đấy à? Sao trông mệt thế?



- Em nói đúng đấy. - Thương Ngô đứng đối diện với chiếc gương, nhanh chóng

vuốt lại chỗ tóc rối, nói: - Hai tấm vé này chẳng phải là cướp mới có được hay

sao?



- Vé ư? Vé gì?



- Vé tàu.



- Anh mua vé tàu làm gì?



- Để chúng ta cùng về nhà hôm mùng Một tháng Năm.



- Về nhà á?



- Kỳ nghỉ dài, chẳng phải bọn em đều về quê sao?



- Đúng... nhưng cũng không nhất định...



- Tết em đã không về nhà rồi. Lần này còn không về nữa thì khó ăn nói đấy? -

Thương Ngô tiến lại, nói: - Ta biết, em vì ta ở đây nên mới không có ý định về

nhà. Nhưng cũng do ta ở đây nên chúng ta càng phải về.



Chuyện này xảy ra quá bất ngờ, khiến tôi không khỏi bàng hoàng, tôi chỉ biết

hỏi một cách ngốc nghếch.



- Tại sao?



Thương Ngô nghiêm túc nói:



- Sao ta có thể để em trở thành người sau khi có chồng liền quên béng bố mẹ

rồi mang tiếng bất hiếu, bất trung, bất nhân, bất nghĩa được?



-... Anh đã đẩy vấn đề lên đến một độ cao vô hạn, rất hợp với phong cách Đảng

ta...



Hắn bật cười rồi giơ tay gõ vào đầu tôi, nói:



- Tiểu Tường ngốc nghếch, chẳng lẽ em không có ý định đưa ta về ra mắt người

nhà và bạn bè của em sao?



Tôi càng bối rối hơn:



- Bố mẹ tôi, anh đều gặp cả rồi...



- Không giống nhau. - Hắn hơi cúi xuống, ngón tay trỏ khẽ ấn vào môi tôi, cặp

mắt đen lạp lánh, nói: - Khi đó ta là người yêu của em, còn hiện tại, ta là

chồng chưa cưới của em.



Tôi liền thảng thốt:



- Chồng chưa cưới á?



- Tiểu Tường, chẳng lẽ em định cả đời này chỉ sống chung với ta thôi?



Tôi thấy mình hơi choáng váng:



- Đương nhiên là không...



- Vậy thì, chúng ta vẫn cần phải cưới, đúng không?



- Đúng...



- Chúng ta đã quyết định sẽ cưới nhau rồi, nên ta là chồng chưa cưới của em,

còn em... - Thương Ngô cúi người về phía trước, sống mũi chạm vào trán tôi: -

đương nhiên sẽ là vợ chưa cưới của ta rồi.



Hơi thở của hắn táp vào mặt khiến tôi hoàn toàn ngất ngây.



- Về thân phận của ta, Ngưu Bôn đã giúp sắp đặt cả rồi, bố mẹ mất sớm, không

ngưòi thân thích, sau khi tốt nghiệp đại học thì tự mở một cửa hàng ăn và đang

kinh doanh rất tốt. Dù không phải giàu có, bề thế, nhưng cũng có thể coi là một

thanh niên có tiềm năng, không phải lo lắng chuyện cơm ăn, áo mặc, có thể đảm

bảo cuộc sống. - Thương Ngô vừa nói vừa đẩy tôi ra cửa: - Năm nay hai mươi tư

tuổi, sinh năm hổ, bằng tuổi em, mà còn là sinh cùng giờ, cùng ngày cùng tháng.

Dựa vào điểm này, đảm bảo tất cả mọi người đều khẳng định chúng ta là một cặp

trời sinh.



Hắn đắc ý thao thao bất tuyệt, tôi thì như sực tỉnh từ cơn mê:



- Như vậy có nghĩa là anh đi xếp hàng mua vé tàu từ sơm tinh mơ sao?



- Đúng thế. Trời còn chưa sáng, ta đã đi rồi. May mà đi sớm, xếp ngay đầu

tiên, không thì khó mà mua được vé giường nằm.



Tôi xúc động mạnh!



Bao nhiêu năm làm con dâu, rồi lên mẹ chồng, cuối cùng cũng có người cam lòng

trong giờ phút sinh tử, giữa đông đảo quần chúng, lao vào cướp cho tôi một tấm

vé tàu để về nhà. Điều này thực sự khiến tôi không kìm nổi nưóc mắt...



Trong khi chờ thang máy, Thương Ngô nghiêng đầu nhìn tôi:



- Thế nào? Có phải em thấy rất bất ngờ, đúng không?



- Em định đền đáp ta thế nào?



Đôi mắt ngấn nước của tôi nhìn hắn:



- Anh thực sự muốn cùng tôi sống cuộc sống loài người thanh thản, bình dị

sao?



- Nói thừa. Không thì sao ta phải tuân theo quy tắc của loài người là cùng em

về ra mắt bố mẹ?



- Vậy theo quy định của loài người chúng tôi... - Tôi kéo vai hắn, thì thầm

vào tai: - trước khi động phòng hoa chúc, không được làm chuyện vợ chồng.



- Chẳng còn cách nào khác, đành phải tuân theo thôi.



Thương Ngô đứng yên, nheo mắt cười, rồi thờ dài, sau đó kéo tay tôi đặt vào

trong cổ áo hắn, tay tôi chạm vào làn da vẫn còn lấm láp mồ hôi. Hắn nhướn mày

lên, giọng thì thầm: - Ta muốn nói với em rằng, kể từ hôm nay, trời nắng rồi

đó.



- Ừ.



- Có cảm động chút nào không?



- Có.



Tôi bỗng thấy máu trong người chảy rần rần.



Đồ cầm thú, được lắm! Anh lại thắng rồi.



Nhưng để tên cầm thú này thắng một đời, có lẽ cũng rất tuyệt.