Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái
Chương 14 : Hồi ức
Ngày đăng: 19:25 18/04/20
Tôi dùng thời gian của cả một ngày nhơn nhơn trước mặt sếp lướt khắp các
trang web lớn nhỏ, dù có nguy hiểm và vất vả nhưng tôi cũng cố gắng tìm những
thông tin liên quan. Thông qua chữ viết, hình ảnh và khả năng liên tưởng, phóng
đại của não bộ, tôi đã bước đầu có chút hiểu biết về các yếu tố chính cùng trình
tự trước sau trong quá trình "yêu" của nam và nữ.
Tôi rút ra một kết luận, ngoài sự khác biệt là "lối vào", thì về bản chất
cũng chẳng có gì khác lắm so với những bộ phim tình yêu đồng tính mà tôi từng
xem trước đây...
Đợi đến khi tan làm, dù dáng vẻ tôi có dung tục với khuôn mặt vàng vọt, miệng
co cứng, máu mũi chảy ngược, con ngươi đảo điên, nhưng tôi chắc chắn sẽ giành
phần thắng. Tôi tin mình sẽ nắm quyền chủ động, khống chế tuyệt đối trong chiến
dịch sắp tói. Tôi sẽ khiến Thương Ngô mãi mãi chỉ có thể nhớ đến một mình
tôi.
Khi công tác chuẩn bị tư tưởng đã hoàn tất, thì những thứ khác chỉ có tác
dụng thêu hoa trên gấm mà thôi, không cẩn thận, có khi lại trở thành việc "vẽ
rắn thêm chân", nên tôi dứt khoát không mua mấy thứ như thuốc hay dụng cụ gì gì
đó.
Hơn nữa, với sức vóc và ham muốn "nhỏ bé" của Thương Ngô, chẳng cần lo anh
chàng "gió mạnh không rung", mà chỉ sợ đến lúc đó, ngọn lửa bùng lên lại không
dập tắt nổi. Nói như vậy, chẳng lẽ cần phải để ít đá lạnh bên cạnh, nếu điều
trên thực sự xảy ra thì dùng đá dập lửa?
Tôi cười dâm đãng trên suốt con đường về nhà. Tôi đặt hai chai nước nho và
mấy cây nến màu mua trong siêu thị lên bàn ăn. Thương Ngô không uống được rượu
nên đành phải mua nước quả thay cho rượu nho, như thế lại đỡ phải dùng đến
ly.
Mục tiêu của chúng tôi là, tiêu tốn ít nhất để đạt đến sự buông thả... à,
không, là để đạt hiệu quả lãng mạn cao nhất.
Lúc chiều, Thương Ngô có gọi điện cho tôi, nói là bận chút việc ở quán, bảo
tôi về nhà trước. Tôi đoán, hắn muốn tổ chức ăn mừng thời tiết nắng ấm hôm nay
nên cố tình giữ bí mật để đem lại sự bất ngờ cho tôi.
Tôi ngân nga theo điệu một bài hát, chăm chỉ thu dọn toàn bộ bên trong và bên
ngoài căn phòng nhỏ chỉ với một phòng ngủ và một phòng khách, rồi lại thay vỏ
ghế sofa và ga giường. Không biết lát nữa sẽ lăn lộn như thế nào nên vấn đề vệ
sinh nhất định phải được ưu tiên hàng đầu.
Sau khi đã làm xong mọi việc, Thương Ngô vẫn chưa về, tôi liền mặc bộ đồ lót
gợi tình màu đỏ rồi soi mình vào gương tạo các kiểu dáng khêu gợi. Tôi gần như
biến mình khêu gợi đến nỗi suýt không tự kiềm chế được... Ôi chao, đẹp! Thế này
mới gọi là đẹp các đồng chí ạ!
Thế nhưng, tôi uốn éo tạo dáng mãi, đến nỗi chân đau tay tê, thần sắc bơ phờ,
tâm trạng mệt mỏi mà vẫn không thấy bóng dáng con hổ kia đâu.
Xem đồng hồ thì đã là chín giờ mười lăm phút tối.
Vì Thương Ngô luôn luôn ngủ sớm, dậy sớm nên lừ trước đến nay chưa bao giờ về
nhà muộn như thế này. Hơn nữa, hôm nay dù gì cũng là ngày đặc biệt, cứ cho là có
chuyện gấp không thể nào hoãn được thì cũng không nên sống không thấy người,
chết không thấy xác như thế này.
A! Phì phì phì!
Tôi bực tức với cái miệng quạ tha của mình. Rốt cuộc có chút mất bình tĩnh,
nên quyết định gọi điện thoại cho hắn để thể hiện sự quan tâm.
Tôi vào phòng ngủ lây điện thoại, khi ngang qua cửa sổ mới phát hiện chưa kéo
rèm. Trời đất ai, nếu có kẻ nào đó nhìn trộm thì tôi nguyền cho hắn bị xuất
huyết não, mãi mãi không khỏi vì đã nhìn trộm những tư thế khêu gợi của tôi.
Tôi vừa nguyền rủa vừa đi đến bên cửa sổ định "mất bò mới lo làm chuồng", thì
vô tình liếc xuống, cảnh tượng bên dưới khiến tôi suýt giống như trong lời
nguyền.
Nhờ ánh trăng, ánh sao và ánh đèn đường, tôi có thể thấy rõ ràng bóng hai
người đang ôm chặt nhau ở chỗ lối vào tại cửa an toàn tầng một.
Người con trai cao lớn, người con gái thon thả với những đường cong nóng
bỏng. Người con gái ôm cổ người con trai, người con trai ghì chặt đôi vai của
người con gái. Cảnh này, tình này thật vô cùng đẹp, vô cùng rung động lòng
người.
Nếu người con trai đó không phải là người đàn ông đáng ra thuộc về tôi tối
nay...
Mạch máu trong đầu tôi phút chốc như muốn nổ tung. Tôi tiện tay vớ lấy chiếc
áo khoác lên người rồi lại tóm đại một vật cạnh cửa, phi ra ngoài với tốc độ
kinh hồn như ôm thuốc nổ lao vào lô cốt. Đi thang máy xuốhg tầng một, tổng cộng
thời gian chắc chắn không quá năm mươi giây. Thế nhưng, khi tôi kéo chiếc cửa
chống trộm ra lại chỉ thấy độc nhất một người đàn ông.
Quanh đó có mỗi nền xi măng trống rỗng, xa hơn một chút là khu trồng cây làm
xanh hóa khu nhà. Nhanh như Lưu Tường1 thì cũng phải để lại cái bóng chứ?
1 Lưu Tường: Vận động viên Điền kinh của Trung Quốc đã được lưu tên trong
lịch sử Điền kinh Thế giới.
Mẹ ơi! Việc bắt gặp quả tang không thành công rồi.
Nghĩ đến đây, sát khí vốn phừng phừng trong tôi bỗng nguội đi già nửa. Có
thần tiên thì ắt có yêu ma, quỷ quái. Cho dù là ai thì loài người nhỏ bé như tôi
cũng đều không đấu nổi.
Hơn nữa, bắt gian phải bắt cả đôi, giờ thì không còn bằng chứng, tôi lấy cớ
gì mà trút giận.
- Tiểu Tường, em làm gì ở đây vậy?
Thương Ngô nhìn tôi từ trên xuống dưới vẻ dò xét, hắn tỏ ra ngạc nhiên, về
tài diễn xuất không lộ bất kỳ sơ hở nào thì hắn đúng là bậc cao thủ.
Tôi tức điên lên, hận là không thể hoạn ngay tại trận đồ cầm thú này.
Tuy nhiên, lần nào trước mặt hắn, tôi cũng luôn bối rối, không biết có phải
do ảnh hưởng thời còn bé từ kiếp trước để lại hay không:
- Tôi... tôi thấy muộn rồi mà anh vẫn chưa về, đang định đi đón...
- Đón ta? - Thương Ngô khẽ nhíu mày: - Ăn mặc như thế này sao?
Tôi cúi đầu nhìn, bên trong chiếc áo sơ mi rộng của hắn là bộ đồ lót gợi tình
lúc ẩn lúc hiện, còn cả cặp đùi trắng nõn. Thôi, không nói nữa.
Hắn lại chỉ vào thứ tôi đang cầm chặt trong tay:
- Em cầm chiếc vợt cầu lông này làm gì?
- ... Để đối phó với đồ háo sắc...
- Đối phó ư? - Hắn cười hì hì: - Ta thấy, em là người dụ dỗ thì đúng hơn?
Thái độ của Thương Ngô cuối cùng cũng kích thích phẩm chất coi thường cái
chết của tôi, tiếp đó tôi chưa kịp phục hồi trạng thái, hắn đã cởi áo khoác
định.
Kết quả, không hiểu là do nhân phẩm của tôi quá tốt hay quá tồi, nguyện vọng
đầu tiên không đạt nhưng nguyện vọng thứ ba lại được chấp nhận.
Mặc dù trường đó cũng rất tốt, người khác nhìn vào chắc sẽ nghĩ tôi may mắn
được tổ tiên phù hộ nhưng tôi thi lại chẳng hề thích thú, chỉ muốn đâm đầu chết
cho xong.
Vào hôm nhận được thông báo nhập trường, tôi mặt mày ủ rũ một mình dạo quanh
sân vận động, dưới ánh mặt trời gay gắt, khuôn mặt tôi trông như đưa đám.
Không hiểu tôi đã đi lòng vòng bao nhiêu lần. Mặt trời vốn ở ngay trên đỉnh
đầu nay đã lẩn về phía tây. Khắp người tôi đau ê ẩm, đang định dừng hình phạt
lại để về nhà tắm rửa, ăn uống rồi tiếp tục tự hành hạ thì có một người, hơi thở
mang chút gấp gáp, đứng trước mặt tôi.
- A Phúc, chúc mừng em!
Tôi cúi đầu nhìn đôi giày thể thao màu trắng, không hiểu sao, mắt cay cay,
những dòng lệ trào ra.
- Em... em vui quá nên khóc có phải không?
Nghe nói thế, tôi càng khóc dữ hơn, lắp bắp nói không nên lời.
Lâm Lỗi yên lặng như thể chẳng còn cách nào khác, anh ta ho một tiếng rồi cúi
người nhìn tôi, hỏi:
- Rốt cuộc là có chuyện gì? Đang yên lành sao lại khóc? Có gì không vui thì
nói cho anh biết...
Tôi vừa nóng, vừa mệt, vừa buồn, nước mắt nước mũi đầm đìa, gục vào ngực anh
ta, vò vò áo anh ta, nức nở:
- Ông trời trêu em.
Lâm Lỗi sững người, sau đó khẽ đưa tay ra vuốt mái tóc ngắn bết mồ hôi của
tôi:
- Ông trời ư?
- Ông trời không cho em cùng anh... cùng anh... - Tôi lắp bắp vài tiếng, cuối
cùng với cơn kích động, tâm hồn thiếu nữ trong tôi chuyển từ xấu hổ thành tức
giận, buồn bã, tôi lại gào lên: - Em muốn đến Bắc Kinh thăm Thiên An Môn. Em yêu
Mao chủ tịch, vị lãnh tụ vĩ đại!
Lâm Lỗi lại yên lặng, anh ta nắm lấy vai tôi đẩy ra khỏi lồng ngực, cúi đầu
nhìn tôi hoài nghi:
- A Phúc, em muốn đến Bắc Kinh thăm Thiên An Môn hay em muốn đến thăm anh? Em
yêu vị lãnh tụ vĩ đại Mao chủ tịch, hay là...
Tôi khóc đến nỗi đại não thiếu khí, nên cái đầu vốn chậm hiểu của tôi lại
càng ì ạch, chi biết khịt mũi, lau nước mắt, hỏi:
- Hay là gì cơ?
Lâm Lỗi thở dài rồi bật cười, giọng nói rất chín chắn của anh ta nhỏ nhẹ:
- A Phúc... A Phúc...
- Dạ?
Lâm Lỗi gọi tên tôi hai lần, tôi chợt ngẩng đầu lên nhìn anh ta, ngay giây
sau, còn chưa kịp khép miệng lại thì đã bị một làn môi âm ấm, lành lạnh bịt
chặt.
Đây là nụ hôn đầu của tôi và cũng là của anh ta nên chẳng hề có kỹ thuật gì,
cũng chẳng đi sâu, chỉ khẽ chạm vào rồi lập tức buông ra, cảm giác ngường ngượng
nhưng thú vị, đủ để tôi ghi nhớ một đời.
Khuôn mặt trắng trẻo của Lâm Lỗi hơi ửng đỏ, nhưng những lời anh ta nói vẫn
rất điềm tĩnh và vô cùng có lý:
- A Phúc, anh thích em, thích em từ nhiều năm nay. Trước đây anh không nói ra
vì không muốn ảnh hưởng đến việc học của em, em có hiểu ý anh không?
Tôi ngẩn ra một lát rồi lắp bắp nói:
- Nhưng... nhưng em không được đến Bắc Kinh rồi...
- Hai năm nay, em cũng đâu ở Bắc Kinh, chẳng lẽ không cùng một thành phố thì
không thể yêu nhau sao?
Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Lỗi, lắc đầu.
Anh ta mỉm cười:
- Làm bạn gái anh nhé.
Tôi lại gật đâu.
Anh ta cười thoải mái hơn, khóe mắt cong cong, con ngươi sáng ngời. Anh ta
dang tay ôm chặt tôi vào lòng, nói:
- A Phúc, nụ hôn đầu tiên của em là do anh trao nên cả đời này em phải thuộc
về anh.
Mũi của tôi vẫn còn khụt khịt, nhưng hơi thở của Lâm Lỗi vẫn khiến tôi ngây
ngất.
Ôm lấy eo anh ta, tôi hét to:
- Lâm Lỗi, em yêu anh, yêu anh hơn cả vị lãnh tụ vĩ đại Mao chủ tịch!
Anh ta ôm tôi, cười sang sảng:
- Anh biết.
- Lâm Lỗi, em cũng thích anh rất nhiều năm rồi, rất nhiều, rất nhiều
năm...
Anh ta hôn mạnh vào trán tôi, nói:
- Anh biết, anh biết hết.
Khi đó, tôi đã thích anh ta được năm năm, sau này, lại thêm năm năm nữa. Tổng
cộng lại là mười năm.
Sao tôi lại nhớ lại những điều này nhỉ?
Vì trong cuộc đời hai mươi lăm năm qua, có hai phần năm thời gian tiêu vào
anh ta. Dù sau này có xảy ra chuyện gì, anh ta cũng đã để lại dâu ấn khó phai
nhất trong giai đoạn trưởng thành quan trọng nhất của tôi.
Giờ đây, người đàn ông này gọi điện thoại cho tôi nói anh ta đang ở dưới tầng
một, muốn gặp tôi một chút, tôi không thể chối từ.