Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Chương 15 : Tạm biệt quá khứ

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Đặt điện thoại xuống rồi khoác bộ quần áo thể thao kín đáo ra ngoài bộ đồ lót

gợi cảm, rồi lại chải gọn gàng mái tóc đang rối bù, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ,

gõ cửa nhà tắm:



- Thương Ngô...



Khoảng nửa phút sau, tiếng nước xối bên trong mới nhỏ đi một chút:



- Sao thế?



- Có người đồng nghiệp mang đến cho tôi tập tài liệu.



- Sao đến muộn thế?



- Sáng sớm mai cần dùng, rất gấp. Người ta đang ở dưới tầng rồi.



- Em đi mau rồi về nhé.



- Ừm.



Có lẽ vì nói dối nên tôi thấy hơi chột dạ, đứng đờ ở đó trong vài giây. Nghe

thấy tiếng nước xối lại to lên, hình như còn lẫn cả tiếng ho của Thương Ngô

nữa.



Hay là bị sặc nước rồi? Dù sao, thần tiên chắc cũng không vì lạnh mà cảm cúm,

cùng lắm chỉ bị thương một chút. Thế nhưng, cứ nhìn dáng vẻ tinh thần hừng hực

đói khát ban nãy thì rõ ràng là đã khỏe hơn nhiều rồi...



Tôi tạm thời không có tâm trạng nghiên cứu chuyện này, rón rén lần ra cửa,

đến đèn cũng chẳng bật, tùy tiện vớ lấy một đôi giày trong tủ thay, rồi lén lút

đi ra như kẻ trộm đồ.



Lâm Lỗi đang đứng bên ngoài cánh cửa chống trộm chờ tôi, chính là chỗ mà

trước đó Thương Ngô và cô thầy tế gì đó từng đứng.



Nghe thấy tiếng cửa, anh ta nghiêng người ngoái đầu lại:



- A Phúc, lâu rồi không gặp, không làm ảnh hưởng đến việc nghỉ ngơi của em

chứ?



Trăng hôm nay không tròn, sao không sáng, đèn đường cũng lờ mờ, khiến khuôn

mặt Lâm Lỗi có phần nhòa nhạt.



Thời tiết cuối tháng Tư rất ấm, buổi tối cũng chỉ cần khoác thêm chiếc áo

khoác mỏng là được, thế nhưng anh ta lại mặc một chiếc áo len rất dày. Như vậy

càng dễ nhận ra, anh ta vốn không khỏe mạnh lắm, giờ còn gầy gò hơn, gầy hơn rất

nhiều so với lần gặp trên đường lần trước.



Vậy nên, về vấn đề giảm béo, đàn ông bao giờ cũng thuận lợi hơn phụ nữ, chẳng

cần tốn kém gì đã có thể biến mình thành mỏng như tờ giấy, xương nhô ra. Tôi

thấy thật bất công cho các chị em đang không ngừng cố gắng trong công cuộc giảm

béo...



Tôi vừa nghĩ linh tinh vừa đáp:



- Không phiền phức gì đâu, anh cũng biết em quen ngủ muộn mà.



Lâm Lỗi cười:



- Ừ, có một vài thói quen dù muốn sửa nhưng chẳng dễ gì, cần phải có thời

gian.



Tôi thấy không thoải mái lắm nên gợi ý:



- Anh đến tìm em có việc gì không?



- Không có gì. Chỉ vừa hay ngang qua nên tiện thể muốn thăm em.



Lại là tiện đường ngang qua, lần trước cũng nói chờ chuyến bay nên đi

qua.



Chỗ tôi ở cách rất xa những nơi như sân bay, nhà ga, bến xe, trung tâm thành

phố, trung tâm mua sắm, trung tâm du lịch, nếu như không sống tại khu dân cư gần

đây thì rất khó có được cơ hội "vừa hay ngang qua".



Dù trong lòng tôi nghĩ như vậy nhưng miệng lại miễn cưỡng cười:



- Cảm ơn anh còn nhớ đến em. Thật không hổ là đồng hương!



Lâm Lỗi vẫn mỉm cười:



- Ừ đúng. Dù gì cũng quen biết nhau bấy nhiêu năm, lại học cùng trường

nữa.



- Có ai bảo không phải đâu. Ha ha!



- Cuộc sống của em ổn không?



- Rất ổn, ổn đến nỗi không thể ổn hơn được nữa.



- Người đó... - Nụ cười của anh ta có phần méo mó, mi mắt hơi cụp xuống, bóng

mi đen dày. - ... Cho anh gửi lời hỏi thăm bố nuôi của đứa bé.



- Bố nuôi của đứa bé ư? - Tôi hơi ngạc nhiên, sau đó sực nhớ đến chuyện con

hổ kia tự nhận mình là bố nuôi trong lần gặp gỡ trước với Lâm Lỗi nên vội vã gật

đầu. - Không có gì, không có gì. Anh ta giờ đang ở trên phòng...



Lâm Lỗi ngước mắt lên nhìn, tôi cứng họng.



- Thật vậy sao... - Hình như Lâm Lỗi hơi lạnh, vai khẽ run lên, thân hình cao

gầy của anh ta bỗng hơi khom lại, - A Phúc...



- Gì ạ? nhìn tôi vẻ lo lắng: - Vậy em mau về đi. Muộn thế này rồi đừng để anh

ta lo.



Tôi hơi do dự, không kìm nổi, hỏi:



- Lần này là anh đi công tác hay du lịch?



Lưng và vai anh ta dựng thẳng lên, khẽ cười, giọng ôn hoà:



- Tranh thủ kỳ nghỉ cuối năm nên đi đây đi đó, coi như là... du lịch mà.



- Anh đi một mình sao?




Thậm chí... thậm chí nếu một ngày nào đó, anh ta muốn quay lại tìm tôi, tôi

chắc chắn sẽ không đứng ở một nơi xa xôi nào đấy đợi anh ta.



Vì, tôi có Thương Ngô.



Cháo đã bớt nóng, Thương Ngô ngẩng đầu lên, đúng lúc trông thấy vẻ mặt bần

thần, hồn bay phách lạc của tôi. Hắn vội sờ tay lên trán tôi kiểm tra.



Tôi hất tay hắn ra, rồi ào về phía trước, ôm lấy eo hắn:



- Thương Ngô...



- Em sao thế?



Tôi vùi mặt trong lòng hắn, nói một tràng như kẻ mắc chứng tâm thần:



- Thương Ngô, Thương Ngô, Thương Ngô...



Những tưởng hắn sẽ tỏ vẻ kiêu ngạo đẩy tôi ra hoặc sẽ chiều chuộng tôi như

một ông bố đối với cô con gái diệu, không ngờ, hắn lại thốt lên:



- Lặp lại nhiều hơn một lần so với cái tên đó. Oh, yeah!



- ... Hả? cái tên nào?



- Lâm Lỗi.



Tôi bỗng thấy bối rối, ngẩng đầu lên, vẻ ngốc nghếch:



-Hả?



Thương Ngô nghiêm túc nhìn tôi, nói:



- Trong lúc hôn mê, em gọi tên Lâm Lỗi tổng cộng là tám mươi bảy lần, chỉ gọi

tên ta có tám mươi ba lần. Thế nhưng cộng thêm bốn lần ban nãy và một lần em gọi

lúc tỉnh dậy trước đó, cả thảy là tám mươi tám lần. Vậy nên, ta thắng rồi.



Tôi há hốc miệng:



- Sao có chuyện nực cười như vậy? Không thể thế...



- Sao lại không? Ta đếm rõ ràng vậy mà.



- Nhưng, tôi đâu có mơ về anh, sao lại gọi tên anh làm gì cơ chứ?



Lòng kiêu ngạo của Thương Ngô lại phát tác, hắn đẩy mạnh một cái, khiến người

tôi xô sang một bên, tôi lại trơ trẽn lao vào, ôm chặt eo hắn, không chịu buông

tay:



- Sau này, tôi hứa ngày nào cũng mơ một giấc mơ về anh, rồi gọi tên anh một

trăm lần, chỉ mơ thấy anh, chỉ gọi tên anh, được chưa?



Tình cha trong con người Thương Ngô cuối cùng cũng được thức tỉnh...



- Gọi nhiều lần như thế để làm gì? Miệng không bị khô sao?



- Hôm qua gọi gần hai trăm lần, hình như vẫn ổn, chỉ có điều hơi đau

họng.



Thương Ngô cười gằn:



- Đồ ngốc, ta lừa em đấy. Hai hôm trước, ta có xem bộ phim hài Đại thoại tây

du, cảm thấy những chiêu liên quan đến con số trong đó rất hay nên mới thử áp

dụng. - Hắn xoa đầu tôi, giọng nói trở nên vô cùng nhẹ nhàng: - Em không gọi tên

ta, nhưng đúng là có gọi tên Lâm Lỗi, chỉ gọi một lần thôi.



Một lần đó, có lẽ là lúc cuối cùng tôi muốn nói "tạm biệt" với anh ta.



- Thực ra, tôi chỉ vô tình mơ thấy anh ta thôi...



Thương Ngô "ừ" một tiếng, nói:



- Không cần giải thích, ta biết rõ cả rồi.



- Thật sao?



- Dù gì ta cũng không quan tâm trong giấc mơ em gọi tên ai, chỉ cần khi ở bên

ta, em gọi tên ta là được.



Tôi nghĩ ngợi một lát, buông Thương Ngô ra rồi ngồi lại ngay ngắn, thái độ tỏ

ra thành khẩn, thẳng thắn:



- Tối qua, tôi ra ngoài không phải để lấy tài liệu, người đến cũng không phải

là đồng nghiệp cùng công ty...



Thương Ngô khẽ nghiêng đầu, khóe môi hơi nhếch lên, lông mày và mắt cong

cong, vẻ mặt như muốn bật cười, nói:



Tôi sững người:



- Anh biết gì?



- Cái gì ta cũng biết. - Hắn đặt bát cháo lên tay tôi, nói: - Mau ăn đi, ăn

xong thì ngủ, ngủ dậy lại ăn tiếp. Ta không hứng thú gì với cá ươn, cũng chẳng

hứng thú với mèo bệnh.



- ... Nên anh muốn nuôi tôi thành một con heo?



- Đúng thế. Nuôi cho béo tốt rồi thì ăn thịt.



- Tôi hiểu rồi. Anh đang khen tôi có thân hình mảnh mai. Ha ha ha...



Thương Ngô khoanh tay nhìn tôi rồi bĩu môi, lắc đầu. Câu nói của hắn lập tức

làm tắt ngấm sự đắc ý của tôi:



- Tiểu Tường à, sờ vào cơ thể em đúng là rất thích, nhưng chỗ thịt đó hình

như đặt không đúng chỗ. Ý ta là ngực em thực sự cỡ 36C sao?



Tôi kiềm chế, kiềm chế, cuối cùng mới không hắt cháo vào người hắn. Tôi bắt

chước điệu bộ của hắn, mắt nheo nheo, bĩu môi, rung đùi nói:



- Cái của anh liệu có dài đến mười tám centimet không?