Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Chương 16 : Chúng mình là yêu quái

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Đúng là "bệnh đến thì nhanh, chữa thì lâu", đặc biệt đối với người mười mấy

năm trời chưa từng bị ốm dù chỉ là cảm cúm như tôi thì việc khỏi bệnh càng đặc

biệt khó khăn hơn. Dù đã hạ sốt rồi nhưng tiếp theo là ho, ngạt mũi, từ sáng đến

tối nước mũi cứ chảy ròng ròng.



E rằng bất kỳ ai cũng sẽ không nảy sinh ham muốn sinh lý hoặc ham muốn tinh

thần đối với người mà bất kỳ khi nào, ở đâu cũng xì xoẹt rồi vứt ra một đống

giấy lau mũi như tôi.



Vì những điều nói trên, thân thể ngọc ngà của tôi vẫn còn nguyên vẹn.



Thương Ngô mua vé tàu đêm ngày Ba mươi tháng Tư, ban ngày tôi vẫn đi làm chịu

sự bóc lột của nhà tư bản như thường lệ, còn anh đến quán để sắp xếp công việc

trong thời gian nghỉ lễ. Hai chúng tôi hẹn sau khi tôi tan làm sẽ cùng nhau đi

siêu thị mua ít đồ ăn trên đường.



Kết quả là, sếp lớn của công ty mà chúng tôi có lúc ngỡ là Hitler, không hiểu

có phải tối qua đã được Bồ Tát cảm hóa hay không mà bỗng nhiên trở nên lương

thiện, tốt bụng lạ thường, cho phép toàn bộ nhân viên chúng tôi tan làm trước ba

tiếng.



Không khí tự do thật dễ chịu!



Tôi đứng ở bên ngoài tòa nhà văn phòng hít thở thật sâu để hưởng thụ. Sau khi

làm hành động khác người đó xong, tôi quyết định tiện đường đi kiểm tra công

việc của Thương Ngô.



Vì ở quán có mấy cô bé trông tươi tắn mơn mởn, giống như những cây củ cải vừa

mới được nhổ lên, đến tôi nhìn mà cũng cảm thấy thèm thuồng.



Với mục đích trong lòng, tôi lén lút nấp ở một chỗ gần quán thịt nướng, tay

vịn vào giàn dây leo nhìn sang, và tôi chợt ngộ ra.



Trong mắt của con hổ kia, "củ cải" chỉ là phù du, "thịt" mới là vương

đạo!



Tôi thấy ở ngay trưóc cửa quán, Thương Ngô mặc bộ quần áo màu đen đang đứng

đối diện với một cô gái mặc bộ váy liền màu trắng, cả hai đang kẻ nói người đáp

rôm rả. Nam thanh nữ tú trông thật bắt mắt, đúng là một đen một trắng vẻ vô cùng

thoát tục...



Do ánh mặt trời phản chiếu nên tôi không thấy được rõ nét mặt họ.



Nhưng tôi vẫn có thể dễ dàng nhận ra cái dáng mảnh mai được ôm khít bởi chiếc

váy mỏng.



Cặp chân thon dài, thẳng tắp, vòng eo nhỏ nhắn nhưng đầy đặn, cặp núi đôi cao

thon... theo như những gì mắt thấy, thì bộ ngực này ít nhất cũng phải cỡ to,

không ngoại trừ khả năng thuộc hàng cực đại.



Trong đại não dung tục của tôi bỗng hiện lên ba chữ hạ lưu vô cùng: "Cái đệm

thịt"!



Tôi tự bi, tự ái, tức giận đến nỗi dám cả gan muốn khứa dao hoặc tạt axit vào

khuôn mặt nhỏ nhắn kia...



Là thanh niên mới của Xã hội chủ nghĩa văn minh, tươi đẹp, bác ái, làm vậy

thì độc ác quá, cần phải sám hối thôi.



Do đó, tôi nhắm mắt lại, trong lòng thì thầm cầu chúa Jesus.



Khi mở mắt ra, Thương Ngô đã quay người đi vào trong quán, người đẹp váy

trắng vẫn đứng yên tại chỗ, một lúc sau mới đi thẳng về hướng tôi đang nấp.



Tôi vò đầu, nhìn thùng rác to đùng làm vật chắn trước mặt, cảm thấy không

biết nên thế nào.



Đôi khi, cảm giác tồn tại đúng là chẳng hay ho gì...



Như một con thỏ nhảy bổ ra, tôi cười rạng rỡ chào hỏi:



- Chào Mạc Linh, đến tìm Thương Ngô có phải không? Sao không vào trong quán

ngồi, củ cải trong quán thịt nướng của chúng tôi ngon lắm đấy.



Dù đêm hôm trước chỉ nhìn thấy lờ mờ từ trên cao nhưng tôi vẫn có thể nhận

ra, cô ta chính là kẻ tán tỉnh Thương Ngô, là thầy tế của tộc Hổ, Mạc Linh.



Đôì với kẻ dám tán tỉnh người đàn ông của mình, đàn bà luôn có một loại cảm

tình mang tính khắc cốt ghi tâm, lướt qua một lần thì đến cả vạn năm sau cũng

không sao quên nổi, khiến trời đất phải cảm động.



Mạc Linh bất ngờ trước sự nhiệt tình tự nhiên của tôi, cô ta hơi giật

mình...



- Cô quen tôi sao?



- Thương Ngô có nói với tôi về cô.



Mạc Linh tỏ rõ vẻ ngạc nhiên:



- Anh ấy... nói với cô... về tôi?



- Đúng thế. - Tôi cười chân thành, kiểu chân thành gượng ép: - Cô biết đấy,

đàn ông mà, khó tránh khỏi những sai lầm nhỏ nhặt trong quá khứ, thời thanh niên

ngông cuồng, ai mà chẳng từng bỡn cợt vài bông hoa, mấy ngọn cỏ cơ chứ.



- Sao cô lại nói anh ấy như vậy... - Mạc Linh lập tức hiểu hàm ý sâu xa trong

câu nói của tôi. Cô ta khẽ nhếch mép cười, nụ cười lạnh lùng, có phần châm biếm

rồi hất hàm tỏ ra nghiêm túc, cao sang nói: - Tôi có chuyện muốn nói với cô, đi

theo tôi.



Nói xong, không thèm nhìn mặt tôi, cô ta quay người tiến vào tiệm Starbucks

bên cạnh, đôi giày cao gót gõ xuống mặt đường kêu lộc cộc.



Cùng là thần tiên, tại sao Thương Ngô chẳng có một đồng xu dính túi, còn cô

ta lại có thể khoác trên người trang phục hàng hiệu sang trọng, có thể ngồi ở
- Đúng. Không sai. Chính là điều này. - Dứt lời, tôi liền đứng lên, bỏ

đi.



Mạc Linh quả không hổ danh là thần tiên, cô ta phản ứng rất nhanh, cũng lập

tức đứng lên khiến chiếc bàn rung chuyển, nói:



- Cô đi đâu?



Tôi lấy điện thoại di động ra xem thời gian, nói:



- Tôi đã hẹn với Thương Ngô, sau khi tan làm sẽ đi siêu thị, buổi tối còn

phải bắt tàu về quê nên không nói chuyện với cô được.



Ngũ quan tinh tế của cô ta bỗng hơi méo mó:



- Không ngờ cô lại ích kỷ như thế, thật uổng cho anh ấy đã quên mình vì

cô!



Nói thực, tôi rất thông cảm với cô thầy tế hổ cái này.



Nếu như tôi là nhân vật nữ chính trong tiểu thuyết tình ái, thì cô ta chính

là nhân vật nữ phụ, kẻ làm bia đỡ đạn, luôn dùng mọi tình cảm và lý lẽ để làm lộ

mọi bí mật, luôn hao công tốn sức nhằm chia rẽ nhân vật nam chính và nhân vật nữ

chính.



Theo lẽ thường, tỷ lệ thành công của chiêu này hình như không thấp.



Nhân vật nữ chính vì muốn tốt cho nhân vật nam chính nên cố tình biến mình

trở thành con người khác, phô bày kỹ thuật diễn điêu luyện khiến ngay cả Trương

Mạn Ngọc1 cũng phải thở dài vì kém cỏi hơn. Từ đó tạo ra hàng loạt những hiểu

lầm, rồi kéo theo một vài nhân vật nam phụ mang tính đỡ đạn, cuối cùng thành

công trong việc khiến nhân vật nam chính nản lòng đuôi chí, buồn bã đau đớn. Sau

đó hai người chia tay trong nỗi thất vọng, bi thương, đau khổ suốt cuộc đời.



Nếu không làm như thế thì sẽ không phù hợp với chủ nghĩa nữ giới lương thiện

của quảng đại quần chúng.



Đáng tiếc là từ trước đến giờ tôi đâu có lương thiện.



Tôi chỉ biết, yêu một người thì muốn được bên cạnh người đó, làm mọi cách,

bằng bất cứ giá nào để được ở bên nhau.



1 Trương Mạn Ngọc: Nữ diễn viên nổi tiếng Trung Quốc, không chỉ xinh đẹp mà

còn rất tài năng.



Mượn khẩu hiệu của Cương Thất Liên: "Không chia cắt, không rời xa, không từ

bỏ!".



Nếu như mọi công sức của Thương Ngô bỏ ra chỉ để đổi lấy cái mà tôi gọi là

lẩn trốn rồi tự coi đó là sự lừa dối thông minh, vậy chẳng bằng anh tự chọc vào

mắt rồi đâm đầu chết quách cho xong, ai bảo anh mù quáng lại đi yêu đồ yêu quái

con lai đầu óc không bình thường như tôi cơ chứ? Đáng đời!



Ừm... như thế này, xem ra tôi đã có lý do để cho rằng, lúc đầu, khi tôi đầu

thai làm người, phần yêu tính bị phong ấn nổi lên, theo tôi vào bụng mẹ, còn

phần thần tính thì bị phát tán, trôi nổi mất hết rồi...



Tôi nhìn Mạc Linh vẻ cảm thông, rồi thở dài nói:



- Cảm ơn cô đã nói cho tôi biết, có người đàn ông nguyện quên mình vì tôi.

Người đàn ông như vậy, chắc chắn tôi phải tóm chặt trong tay, không để vuột mất

nữa. Cô đã hoàn thành rất tốt sứ mệnh, hãy về tắm rửa rồi nghỉ ngơi đi.



Khuôn mặt Mạc Linh cau có, rồi lại dần thả lỏng về trạng thái ban đầu. Ánh

mắt cô ta một lần nữa trông giống hệt ánh mắt ông bố của Malíoy khi nhìn Harry

Potter, chỉ có điều, lần này đã nâng cấp thành ánh mắt tử thần như thể muốn giết

chết tôi ngay vậy.



Nhưng tôi không hề nói quá, tôi cảm nhận được sát khí lành lạnh, nhưng cũng

không loại trừ tác dụng thổi gió của máy điều hòa...



- Đúng là cô vẫn ngu ngốc như thế?



Tôi đã quá nhàm chán với kiểu đối thoại chẳng có ý gì mới mẻ này, vênh mặt

lên, hất tay áo quay đi. Ra đến cửa, lại loáng thoáng nghe thấy cô ta nói:



- Cô được lắm, đừng hối hận đấy.



Hối hận ư?



À, đúng rồi. Lúc nãy nên cầm thêm mấy tờ giấy ăn miễn phí để lau mũi. Tôi hối

hận quá cơ!



Tiệm Starbucks nằm đối diện, hơi chếch với quán thịt nướng, cách một con

đường.



Khi tôi đang đứng chờ đèn đỏ bên đường thì điện thoại di động reo.



Qua làn xe lướt qua lướt lại không ngừng, tôi nhìn thấy Thương Ngô xuất hiện

ở dưới biển hiệu "Quán thịt nướng Mãnh Ngưu", một tay đút vào túi, một tay đang

giữ điện thoại bên tai, đôi chân dài và thẳng sải những bước không nhanh cũng

chẳng chậm.



Ánh hoàng hôn chiếu trên người anh, dáng vóc cao gầy, lưng vai thẳng tắp,

bóng anh đổ dài.



Xung quanh đều là những tòa nhà văn phòng tấp nập người qua lại, người đàn

ông của tôi nổi trội giữa dòng người.



Tôi ấn nút nghe, giọng nói của anh lẫn những tạp âm truyền đến:



- Tiểu Tường, giờ anh đến chỗ làm đón em... Ồ, sao ầm thế? Em đang ở đâu?



Tôi còn chưa kịp lên tiếng, anh đã quay đầu, ánh mắt chiếu thẳng vào tôi,

chuẩn xác như một chiếc ra-đa hiện đại nhất.