Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái
Chương 2 : Chúc tôi sinh nhật vui vẻ
Ngày đăng: 19:25 18/04/20
Tôi đã nói là mình thực ra rất ghét trẻ con chưa nhỉ? Đặc biệt là đứa trẻ gọi
tôi là mẹ trước mặt người đàn ông trong mộng của mình.
Thương Ngô tiếp tục không nghe, không tha, không cần biết, cứ sống chết chọc
tức tôi:
- Mẹ, chú này là ai?
Miệng tôi méo xệch nhìn Trương Thần đang há hốc vì kinh ngạc, sau đó quay
lưng lại phía anh, cúi người xuống, hai tay véo mạnh vào cổ con hổ con, hạ thấp
giọng:
- Nếu còn nói linh tinh nữa, có tin là cái tát của ta sẽ khiến ngươi dính
chặt vào tường, cậy cũng chẳng gỡ xuống được không hả?
Đối mặt với sự uy hiếp của "bà ngoại sói"1 là tôi, Thương Ngô bĩu môi, dùng
cái giọng lè nhè thể hiện sự chế nhạo:
1 Bà ngoại sói là nhân vật con sói đội lốt bà ngoại để lừa ăn thịt những đứa
trẻ khi mẹ chúng vắng nhà, trong câu chuyện cổ Bà ngoại sói của Trung Quốc.
- Chỉ dựa vào sức của em sao?
Thấy thế, tôi bình tĩnh lại để tính khả năng thắng thua nếu có trận đánh nhau
giữa người trần là tôi và thần tiên là hắn, nhân tiện cũng để hồi tưởng lại sự
dũng mãnh sáng nay của con hổ lớn. Tôi nhanh chóng có được quyết định của riêng
mình.
Buông tay khỏi cổ Thương Ngô, tôi vỗ nhẹ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn rồi
cười lớn:
- Cậu bé ngốc nghếch của mẹ. Lần nào cũng gọi sai. Mẹ là mẹ nuôi, mẹ nuôi
mà!
Thương Ngô không nói gì, môi dưới bĩu dài hơn.
Tôi tức tối gườm hắn rồi đứng lên, quay người lại. Trong lòng thì bực bội mà
động tác lại gấp gáp nên máu không kịp lên não, trước mặt tôi bỗng một màu đen
kịt. Thực ra tình huống này chắc chắn ai cũng đã từng gặp. Toàn bộ quá trình
nhiều nhất không vượt quá ba giây, sau đó tất cả lại bình thường.
Tôi hoa mắt chớp chớp, sau đó nhìn thấy ngực Trương Thần kề ngay mũi mình,
khuỷu tay tôi được hai cánh tay đỡ chắc chắn. Dù ngăn cách bởi lớp áo bông dày
mà tôi vẫn cảm nhận được hơi ấm như "điện cao áp".
- Em thấy đỡ hơn chưa?
Nhìn lên phía phát ra giọng nói ấm áp, dễ chịu, cái mũi của tôi liền bị lớp
râu lún phún dưới cằm anh đâm đau điếng.
Tuy nhiên, sự thay đổi về cả phương diện sinh lý và tâm lý này, dù thế nào
cũng không thể lộ ra.
Mình phải kiềm chế, phải dũng cảm.
Vì thế tôi vô cùng điềm tĩnh trả lời:
- Em đỡ rồi. Cảm ơn anh.
- Không có gì. - Anh khẽ mỉm cười, buông tay ra, lùi lại nửa bước, đứng
yên.
Tôi miễn cưỡng kiềm chế, hận là không thể nhào tới kéo anh lại gần hơn:
- Bọn em đang chuẩn bị đi ăn trưa. Anh đi cùng nhé!
- Đồng ý. Để anh mời.
- Sao có thể thế được?
- Thì cứ coi như cấp trên thưởng công một năm làm việc vất vả của em đi.
- Anh đã nói vậy thì em không khách sáo nữa. Em muốn đến nhà hàng Pháp trên
tầng thượng tòa Kim Mậu. Chúng ta thống nhất là chỉ ăn đồ đắt tiền, không ăn đồ
thường.
Tôi vung tay hô to rồi đi ra khỏi nhà trước tiên, đi được vài bước mới phát
hiện hình như Trương Thần không theo kịp. Tôi vừa ngoái đầu lại vừa nói:
- Đóng cửa giúp em là được...
Sau đó, tôi liền vỗ đầu. Thôi chết, quên béng mất con hổ con rồi!
Chỉ thấy Thương Ngô hai tay khoanh trước ngực, oai phong đứng trong cửa, lông
mày dựng đứng, miệng mím chặt, xem chừng đang vô cùng tức giận.
Trương Thần nhìn tôi, lắc lắc đầu, sau đó khom người, giơ tay phải ra bắt tay
Thương Ngô:
- Xin chào! Chú là Trương Thần. Rất vui được làm quen với cháu.
Có thể sự thánh thiện của Trương Thần đã làm động lòng con hổ con, cũng có
thể chỉ là do tuân thủ nguyên tắc nghề nghiệp "thần tiên yêu nhân thế" mà sắc
mặt đen sì của hắn dần ấm lên, hắn bắt tay Trương Thần một cách lịch thiệp rồi
nói:
- Chào chú! Cháu là Thương Ngô. Rất vui được làm quen với chú.
- Thương Ngô ư? Cái tên rất hay, rất khí khái, độc đáo và còn mang phong thái
của hiệp khách anh hùng nữa.
- Cảm ơn chú. Tên của chú cũng rất hay, có nghĩa là bình minh của ngày mới,
là thời khắc cháu thích nhất trong ngày.
Trương Thần ngây người ngạc nhiên rồi cười lớn:
- Vậy chúng ta kết bạn nhé. Hôm nay chú mời, cháu nhất định phải đồng ý
đấy!
Thương Ngô nghiêm túc gật đầu, nhấc cái chân vừa nhỏ vừa ngắn lên chạy tới,
ánh mắt nhìn tôi lạnh lùng, đầy sát khí.
Tôi bỗng thấy run run, mỉm cười nói:
- Gì nhỉ? Mẹ nuôi đói rồi. Con có đói không?
Hắn ưỡn ngực, nghênh ngáo lướt qua người tôi, không thèm liếc mắt...
Trương Thần đóng cửa xong, đi về phía tôi phì cười nói:
- Cậu con trai nuôi của em thật thú vị! Cậu bé mấy tuổi rồi?
Tôi vò vò đầu:
- Chắc tầm bảy tuổi...
- Sao ngay cả con nuôi bao nhiêu tuổi em cũng không rõ vậy?
- Đến ngay cả đồ của mình, em còn chẳng nhớ hết thì sao có thời gian quan tâm
đến người khác? - Nhớ lại sự việc kỳ lạ diễn ra chỉ trong mười mấy tiếng đồng hồ
này, tôi chợt cảm thấy não nề, giọng điệu tự nhiên cũng lộ vẻ phiền lòng.
May mà tôi tự phát hiện ra sớm nên vội đính chính, mau chóng chuyển sang bộ
mặt đầy vẻ thương yêu xuất phát từ tận đáy lòng:
- Cậu bé này là con trai một người bạn thân của em, mới sinh ra chưa được bao
lâu đã phải cùng bố mẹ đến một thành phố khác, thế nên dù làm mẹ nuôi nhưng thực
ra em cũng chỉ mới gặp nó mấy lần. Tết năm nay, bố mẹ nó nhẫn tâm đi nghỉ ở nước
ngoài để hưởng thế giới riêng của hai người, bỏ nó lại cho em chăm sóc, nói là
để em làm tròn trách nhiệm của bà mẹ nuôi. Thế nên tối qua nó mới đến.
tựa làn khói.
Chàng trai giơ cao tay phải, vẫy vẫy, sau đó quay người bước đi, để lại trong
tôi một bóng dáng mê hồn.
Tôi quay về bên chiếc bàn, bò vào gầm bàn, vừa mới nhặt chiếc di động cục
gạch lên thì tiếng nhạc báo có tin nhắn đến vang lên...
- Tiểu Phù, gấp quá nên anh không mua được món quà nào thích hợp. Trận pháo
hoa vừa nãy coi như là món quà sinh nhật anh tặng em.
Anh chàng đeo kính ơi, anh quả là chu đáo và lãng mạn.
Tôi ôm chiếc điện thoại mà trong lòng thấy rung rinh. Bỗng nhiên tôi bị một
bàn tay to lớn nhấc bổng lên, hành động vô cùng thô bạo, chẳng hề có chút thương
hoa tiếc ngọc nào cả.
Phiên bản người lớn của Thương Ngô chộp lấy tay tôi giống như đại bàng bắt
chim sẻ. Vẻ khôi ngô, điềm tĩnh trên khuôn mặt hắn chính là sự tĩnh lặng trước
cơn bão cấp mười hai.
Trong thời khắc này, trong tình cảnh này, tôi vừa tức lại vừa sợ. Tuy vậy, là
thế hệ thanh niên mới không theo tư duy thông thường, đương nhiên bộ não của tôi
cũng không phản xạ theo lẽ thường, do đó tôi cười.
Tôi không cười chế nhạo, cũng không cười giả bộ, càng không phải cười nhạt,
cười quái quỷ, mà tôi cười rất thật.
Lần này, Thương Ngô không trần như nhộng nữa. Hắn mặc quần áo nghiêm chỉnh,
một bộ quần áo ngủ màu trắng, sọc xanh, chính là đồng phục của bệnh nhân trong
bệnh viện tâm thần trên tivi thường chiếu...
Do con hổ này có hai phiên bản giống như Conan nên cũng phải chuẩn bị hai cỡ
quần áo, giày, tất khác nhau. Điều này có thể khiến chút tiền tích lũy đang thoi
thóp trong ngân hàng của tôi hoàn toàn tắt thở. Tôi tuyệt đối không thể để xảy
ra tình trạng đó. Sau khi bàn bạc với Thương Ngô, chúng tôi đi đến một ý kiến
thống nhất: Chỉ ở nhà mới được biến thành người lớn, khi ra ngoài phải luôn
trong hình dạng trẻ con.
Do không sợ ảnh hưởng đến cảnh quan đô thị nên phiên bản người lớn của con hổ
này dễ xử lý hơn, chỉ cần hai bộ đồ ngủ, một đôi dép lê là xong. Vấn đề chất
lượng quần áo ra sao, thương hiệu thế nào cũng chẳng phải suy nghĩ nữa, cứ nhắm
mục tiêu là rẻ, thực dụng làm chính. Bởi vậy, tôi chọn ngay loại quần áo chả ma
nào ngó đến ở một quầy đại hạ giá bên dưới khu nhà.
Nói tóm lại, Thương Ngô lúc này trông giống hệt kẻ thần kinh...
Tôi kiễng chân lên, một tay vỗ vỗ đầu hắn, giọng hiền từ, ôn hoà:
- Ngoan nào! Đến giờ uống thuốc rồi.
Ngôn từ của tôi chắc chắn không nằm trong phạm vi hiểu biết của thần tiên.
Đầu hắn như một cái máy tính bị treo, ngây người ra một lúc, cuối cùng cũng khởi
động lại được. Sau đó, hắn mở miệng nói một câu:
- Tiểu Tường, em nghe đây. Ngoài ta ra, em không được yêu bất kỳ ai.
Lại đến lượt tôi ngẩn người.
Bàn tay hắn bỗng kéo mạnh tôi về phía trước, lồng ngực rắn chắc của hắn gần
như đập vào cái mũi mềm yếu của tôi:
- Thế nên, kể từ bây giờ, em hãy tránh xa anh chàng Trương Thần kia cho
ta.
- Cho anh á? - Tôi rướn người ra sau, hỏi một cách nghiêm túc: - Mẹ anh họ
gì?
Hắn ngớ người:
- Chẳng phải ta đã trả lời em câu hỏi này rồi sao? Sao còn hỏi lại?
- Chắc anh đã nghe rõ, tôi nói là mẹ anh chứ đâu có hỏi là mẹ chúng ta. - Tôi
muốn đẩy hắn ra nhưng không đẩy nổi nên đành phải tiếp tục giải thích trong tư
thế kỳ quặc này: - Rốt cuộc những chuyện thần bí mà anh nói là thật hay giả, tôi
đã không hứng thú gì ngay từ đầu vì tôi có nhớ gì đâu. Tôi cũng chẳng muốn nhớ.
Giờ tôi chỉ biết tôi là người, một con người thực sự như bao người khác, có bố
mẹ, có người thân, có bạn bè, có đồng nghiệp. Tôi cũng phải ăn, uống, đi vệ
sinh, cũng được sinh ra, rồi già đi, rồi bệnh tật và qua đời. Nói trắng ra, tôi
và anh không hề quen biết nhau. Chúng ta cùng lắm chỉ là hai kẻ xa lạ. Vì đầu
của tôi bị cửa kẹp1 vào nên mới chơi trò ở cùng phòng một cách vô lý với anh.
Tóm lại, tôi và anh không có liên quan gì với nhau, không ai được cản trở ai và
cũng không ai được quản thúc ai. Tôi nói như vậy, chắc anh hiểu rồi chứ?
1 Đầu bị cửa kẹp: Ý nói không tỉnh táo, ngu ngốc.
Không thể không thừa nhận rằng, tài ăn nói của tôi quá tuyệt. Cách nói rõ
ràng, mạch lạc, có tình có lý khiến người nghe cảm động sâu sắc và đã cảm hóa
được con hổ hung hãn này.
Khi tôi nói đoạn này, Thương Ngô dần buông tay. Khi đã nói xong, hắn buông
hẳn tôi ra.
Tôi vội nhân cơ hội lùi nhanh về phía sau, kết quả là cái eo mảnh mai của tôi
va ngay vào góc bàn máy tính, đau đến nỗi nước mắt chực trào ra.
Với đôi mắt nhòe nhoẹt nước, tôi không nhìn rõ cảm xúc trên khuôn mặt Thương
Ngô, mặt hắn như biến dạng, chỉ có giọng nói là vẫn rõ ràng.
- Tiểu Tường, em thật sự không muốn nhớ về ta sao?
Tôi xoa xoa chỗ đau, đáp lại:
- Tôi không phải Tiểu Tường...
- Cho dù em có biến thành hình dạng nào, có trải qua bao nhiêu kiếp luân hồi
đi nữa, thì đối với ta, em mãi mãi là Tiểu Tường. Hiện giờ em đã quên ta. Không
sao, ta sẽ khiến em lại yêu thương ta, thậm chí em không biết rốt cuộc ta là ai,
thậm chí không biết... giữa hai chúng ta đã từng có quá khứ như thế nào.
Giọng nói của Thương Ngô thực ra nghe rất hay, lúc này còn có chút khàn khàn,
giống như một chàng trai đã kiệt sức đang dỡ bỏ vẻ bề ngoài mạnh mẽ, trong bóng
đêm, thoải mái dựa mình vào lưng ghế, châm một điếu thuốc nhưng lại không hút,
cứ kẹp ở ngón tay, nhờ làn khói mỏng manh che lấp vẻ yếu đuối của mình.
Trái tim tôi bỗng nghẹt lại, nước mắt trào ra, lã chã rơi.
Vẻ mịt mờ trên khuôn mặt Thương Ngô biến mất nhưng tôi vẫn không nhìn ra biểu
hiện nào trên đó, chỉ thấy hắn quay người đi, trên mình là bộ đồng phục bệnh
nhân thần kinh, vai rộng, eo thon, hông nở, chân dài thẳng tắp...
Tôi nghĩ nếu chụp ảnh hắn đưa lên mạng, chắc chắn sẽ giành được danh hiệu
"Anh chàng thần kinh đẹp trai nhất trong lịch sử", mướn thêm vài tay viết thuê,
thêm thắt chút tình tiết vào, biết đâu sẽ có người tìm đến hắn để viết sách, làm
chương trình truyền hình hoặc mời đóng quảng cáo. Ha ha! Đến lúc đó, việc bữa
nào hắn cũng muốn ăn buffet thịt nướng sẽ chẳng thành vấn đề nữa...
Tôi ôm ấp kế hoạch vĩ đại, đẹp đẽ đó ngủ lúc nào không hay.
Trong mơ, tôi nhìn thấy một người chỉ vào người con gái bên cạnh, nói với
mình rằng:
- A Phúc, đây là bạn gái của anh.
Đúng lúc đó, có một người phóng chiếc xe máy lao như bay đến, cười lớn, hét
lên với tôi một câu:
- Đậu phụ già, chúc mừng sinh nhật!