Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Chương 3 : Hổ con và người yêu cũ giáp chiến

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Giấc mộng chưa kết thúc, tôi đã tỉnh dậy. Nhìn vào chiếc đồng hồ, vẫn chưa

đến năm giờ.



Mắt trừng trừng mơ hồ nhìn xuống nền nhà, tôi lẩm nhẩm tính, giấc mơ lần

trước cách giấc mơ lần này là mười tám ngày, nhiều hơn một ngày so với khoảng

cách trước đây.



Cứ theo tốc độ này, tôi sẽ nhanh chóng có thể thực hiện được mục tiêu của

mình là biến giấc mơ giống như kinh nguyệt, mỗi tháng đến thăm một lần.



Kết luận này như thể cổ vũ tôi gấp bội, vì thế tôi quyết định đi uống hớp

nước rồi lại ngủ tiếp.



Nơi tôi đang ở có một cái tên rất mỹ miều là "Thành phố không đêm". Chính bởi

vậy, dù không có tiểu khu dân cư công nghiệp, thương nghiệp, nhưng ở đây chẳng

khi nào có một đêm theo đúng nghĩa. Bất luận là thời khắc nào, đèn bừng sáng

trưng, không bao giờ tắt.



Tôi từng cảm thấy rất đáng tiếc vì điều này, bởi nó khiến tôi không thể giống

như hồi còn đi học, có thể lấy lý do là sợ bóng tối để quấy nhiễu người

khác.



Nhờ ánh sáng chiếu xuyên qua ô cửa sổ, tôi dò dẫm đến phòng khách, khẽ khàng

lần tìm chai nước ngọt trong tủ chứa đồ.



Tôi là người vô cùng tốt bụng, về nguyên tắc, tuyệt đối sẽ không vì "giấc mơ

đẹp" của mình mà gây phiền phức cho người khác hay làm những việc thất đức đến

nỗi bị trời trừng phạt, thậm chí ngay cả khi đối phương là một con hổ.



Trên thực tế trong cuộc đời, ngoại trừ lúc tôi gào thét vì đói khiến bố mẹ cả

đêm không chợp mắt nổi và suýt bóp chết tôi ra, tôi chỉ khiến duy nhất một người

vì mình mà không sao ngủ nổi.



Khi đó tôi đang là sinh viên năm thứ tư. Với lý do cần yên tĩnh để ôn thi cao

học, tôi chuyển ra khỏi ký túc xá và thuê một căn phòng ở bên ngoài trường. Nơi

đó là khu nông thôn mới, là sự kết hợp giữa thành phố và ngoại ô. Đêm đến, không

gian vô cùng yên tĩnh, nếu tắt đèn thì tối đến mức giơ tay ra cũng không nhìn rõ

năm ngón. Điều này tạo cơ hội cho tôi có thể thường xuyên giữa đêm khuya gọi

điện thoại cho Lâm Lỗi làm nũng. Đương nhiên, tôi thực sự luôn nghĩ hình như

giữa đêm tối, có vật gì đó đang từ góc phòng bò về phía tôi...



Lâm Lỗi không biết nên giải thích thế nào, anh ta luôn nói:



- A Phúc ngốc nghếch à, trên thế gian này làm gì có ma quỷ. Đừng tự dọa mình

nữa. Mau ngoan ngoãn ngủ đi. Nếu không, anh chẳng cần em nữa đâu.



Dù cách nhau ở khoảng cách mười mấy tiếng đồng hồ đi tàu hỏa nhưng giọng nói

ấm áp, rõ ràng của Lâm Lỗi nghe vẫn trầm trầm, khàn khàn và mang chút hóm

hỉnh.



Thực tế chứng minh, thế giới này không chỉ có ma quỷ mà còn có cả thần tiên.

Thực tế còn chứng minh, dù tôi có ngoan ngoãn đi ngủ thì anh ta vẫn chẳng cần

tôi.



Tóm lại, đàn ông đều là những kẻ chẳng ra gì.



Tôi rón rén vòng qua ghế sofa, tiện thể liếc mắt nhìn lên trên đó.



Xét thấy Thương Ngô là sinh vật giống đực nên cần phát huy tính ga lăng đàn

ông, hơn nữa hắn lại có thể biến thân thành đứa trẻ, chiều rộng của chiếc ghế

sofa đủ để hắn lăn lộn, vì thế tôi tranh thủ chiếm lại chiếc giường vốn thuộc về

mình. Hắn rất bực bội vì điều này, cho rằng đã là vợ chồng thì phải ngủ cùng

nhau. Tuy nhiên, ý kiến của hắn bị tôi bác bỏ một cách không nể nang ngay từ

đầu.



Những điều này không còn là trọng điểm nữa, quan trọng là trên chiếc sofa bây

giờ chẳng có ai, chăn vẫn được xếp một cách gọn gàng.



Tôi coi thường hành động vô lễ, bỏ đi mà không nói tiếng nào của hắn. Không

kìm được, tôi lẩm bẩm một câu:



- Hứ! Cái gì mà sẽ khiến em lại yêu thương ta? Kết cục là ngoảnh đầu chạy

biến. Quả nhiên, lời nói của giống đực đều không đáng tin, dù là người hay hổ

thì cũng vậy.



Ngay sau đó, một giọng nam trung trầm trầm vang lên trong không gian kín mít

nơi tôi ở:



- Không được nói xấu sau lưng, dù là nói người hay nói hổ.



Để chứng tỏ việc mình không hề liên quan tới hành vi vừa bị nói xấu đó,

Thương Ngô lơ lửng xuất hiện trước mặt tôi.



Tôi sợ đến mức làm rơi chai nước ngọt trên tay.



Ôi trời ơi! Đáng thương cho ngón chân cái của tôi!



Ôm hai chỗ đau chỉ trong có mấy tiếng đồng hồ, tôi cứ nhảy cẫng lên.



Thương Ngô thấy tôi nhảy như vậy thì thấy hơi chóng mặt. Hắn liền giơ tay ra,

đặt lên đỉnh đầu tôi, nói:



- Tiểu Tường, tặng em cái này.



Tôi buộc phải bình tĩnh lại, thấy hắn đang nắm một thứ trong lòng bàn tay còn

lại.



Là giọt nước trên chiếc lá trúc ư? Hoặc trên chiếc lá trúc có một giọt

nước?



Tôi bắt đầu nghĩ, trong tiết trời mùa đông lạnh giá thế này, làm gì có cây

trúc nào mà lại còn tươi chứ.



Dường như Thương Ngô biết tôi đang nghĩ gì liền nói:



- Đây là lá trúc trên núi Hổ Gầm.



Tôi tiếp tục nghĩ, núi Hổ Gầm là nơi quái quỷ nào mà mình chưa bao giờ nghe

nói?



Thương Ngô giải thích:



- Đó là nơi đính ước của hai ta.



Tôi lại tiếp tục nghĩ, hổ đúng là đáng mặt hổ, ngay cả những chuyện phong hoa

tuyết nguyệt1 cũng phải tìm nơi uy võ thế.



1 Phong hoa tuyết nguyệt: vốn là bốn đối tượng thường được dùng để miêu tả vẻ

đẹp của thiên nhiên trong thơ ca thời xưa. Sau này “Phong hoa tuyết nguyệt” được

mở rộng nghĩa, ý chỉ tình yêu nam nữ, khung cảnh lãng mạn.



- Trước đây, cứ vào sinh nhật hằng năm của em, ta lại đến núi Hổ Gầm lấy về

cho em giọt nước đầu tiên. Dù sinh nhật của em không phải là hôm qua, nhưng giờ

em đã cho rằng như thế nên đây là món quà ta tặng bù cho em... - Thương Ngô

ngừng một lát rồi nói tiếp: - cũng là giọt nước thứ chín trăm chín mươi chín ta

tặng em.



Thế là tôi... chẳng còn cách nào khác.



- Thứ chín trăm chín mươi chín sao?! - Tôi nghe giọng mình giống chị MC trên

chương trình TV shopping, giờ nào phút nào cũng hừng hực khí thế, nói say sưa từ

đầu tới cuối: - Vậy có nghĩa là tôi đã sống gần một nghìn năm sao?!



Thương Ngô điềm tĩnh gật đầu.



- Trời đất, yêu tinh nghìn năm! - Tôi viễn tưởng một lúc rồi ngưỡng mộ hỏi: -

Vậy còn anh, anh bao nhiêu tuổi?
đó, loại thứ ba đã từng luôn bên cạnh tôi suốt nửa năm ngoái. Tôi ăn đến nỗi

nước mắt nước mũi giàn giụa, mắt đỏ, cổ phình. Tôi vốn không ăn được cay, ấy vậy

mà cái thứ đồ ăn này rèn luyện tôi đến mức dân Tứ Xuyên1 cũng phải ôm tôi nhận

làm đồng hương.



1 Người Tứ Xuyên ăn rất cay.



Đồng nghiệp ngạc nhiên trước tinh thần dũng cảm tự khắc phục nhược điểm bản

thân của tôi, lần lượt cho rằng tôi bị điên, ồ không phải, mà là cho rằng tôi

điên nặng hơn.



Chỉ mỗi Trương Thần là không có ý kiến gì đối với trạng thái tinh thần của

tôi. Có điều, mỗi buổi sáng anh đều rót cho tôi một ly cà phê đen, đặc như nước

tương. Nghe nói loại đồ uống này đắng đến nỗi uống một hớp vào thì ruột non thắt

lại, đau tới không thiết sống nữa. Lúc đầu, tôi thực sự không cảm giác được sức

tàn sát của nó, không phải vì tôi không ăn được đồ đắng mà vì hệ thống vị giác

của tôi sớm đã bị vị cay làm cho tê liệt rồi.



Nhưng rồi, vào ngày làm việc đầu tiên của quý thứ ba, cuối cùng tôi cũng nếm

được vị đắng có sức tàn sát trong giây lát đó. Đắng đến nỗi... ba ngày không ăn

cổ vịt mới hồi phục được đôi mắt đẹp để nhìn xung quanh. Sau đó tôi lại trở về

hiền như nai.



Trương Thần rót cho mình một cốc nước theo thói quen, mím môi. Sau đó, anh

khẽ cười với tôi và nói:



- Tiểu Phù, thực ra có rất nhiều cách để mọi người không biết rằng mình đã

khóc.



Kể từ hôm đó, tôi không ăn cổ vịt, cũng chẳng uống cà phê đen nữa vì tôi

quyết đinh người gọi tôi là "A Phúc" không tồn tại nữa. Đồng thời cũng chính

thức tuyên bố với bản thân, Trương Thần trở thành sự lựa chọn tuyệt vời tiếp

theo.



- A Phúc...



Trời đất, tùy tiện hồi tưởng một chút mà đã xuất hiện ảo giác rồi.



Đúng là xui xẻo! Tôi cúi người ngoáy ngoáy lỗ tai.



- Thật trùng hợp!



Tôi rất muốn dụi mắt nhưng không kịp.



Đứng trước mặt tôi là một anh chàng cao gầy, thư sinh, trắng trẻo. Anh ta mặc

chiếc áo khoác lông vũ màu trắng, tay xách vali.



So với buổi chiều kỳ nghỉ đông năm lớp Mười hai, trông anh ta chín chắn và tự

tin hơn nhiều. So với buổi sáng tinh mơ Tết năm ngoái, ngoài dáng người đã gầy

đi đôi chút ra, anh ta không có gì thay đổi.



Trong cuộc đời, có những người mà dù bạn không phải muốn tránh mặt cả đời

nhưng ít nhất cũng mong đừng gặp lại trong khoảng năm mươi năm. Đáng tiếc là ông

trời chẳng bao giờ thỏa lòng người. Tôi thật sự phẫn nộ đối với hành vi không

nhân từ này của ông ấy.



Có thể là do quá buồn tủi và bực tức nên dẫn đến hậu quả là tôi không nói nên

lời, chỉ có thể dùng đơn âm tiết vô nghĩa đáp lại.



- Không ngờ lại gặp em ở đây.



- À, ừm...



- Em đi ăn à?



- À, ừm...



- Ăn xong rồi, đang trên đường về có phải không?



- Ừm...



- Em ăn Tết một mình sao?



- Ừm...



Phương thức giao tiếp không phù hợp với nghi lễ quốc gia của tôi khiến Lâm

Lỗi phải thay đổi cách nói chuyện. Sau khi trầm ngâm giây lát, anh ta khẽ

nói:



- Anh chuyển máy bay, vẫn chưa đến giờ nên đi lòng vòng một chút.



Tôi đang định tiếp tục "à ừm" thì tiểu Thương Ngô, người nãy giờ vẫn ngỏng cổ

lên xem kịch, dường như không chấp nhận được tiếng đáp như heo kêu của tôi nên

kéo kéo tay tôi, cướp quyền phát ngôn và nói:



- Mẹ nuôi!



Kể từ lúc Lâm Lỗi xuất hiện, ánh nhìn của tôi luôn trong trạng thái lơ đãng,

mông lung. Lúc này, theo giọng nói, ánh nhìn của tôi đã tìm được điểm dừng. Tôi

sững sờ nhìn vào đôi mắt đầy vẻ thiện lương, trong sáng của hắn:



- Sao nào?1



1 Từ “Mẹ nuôi”, tiếng Trung là “Gàn mã” đọc giống như “Gànma”, có nghĩa là

“Sao nào?”, “Sao chứ?”, “Làm sao?”...



Hai cụm từ "Mẹ nuôi" và "Sao nào" phát âm giống nhau nhưng lại mang ý nghĩa

khác nhau. Điều này khiến Lâm Lỗi, nhân tài của khoa Trung Văn, cảm thấy bối

rối:



- A Phúc, anh bạn nhỏ này là...



Thương Ngô hoàn toàn không để ý đến anh ta, tiếp tục giọng nói mạch lạc,

hỏi:



- Sao bố nuôi vẫn chưa đến nhỉ?



Tôi chớp mắt, sau đó vội hiểu ra:



- Bố nuôi con đến ngay bây giờ đây. Hơi tắc đường, chúng ta đợi thêm một chút

nữa có được không?



Hắn bĩu môi:



- Bố nuôi mà không đến thì thịt xiên nướng chúng ta mua cho bố sẽ nguội

mất.



Tôi xoa đầu hắn, nói:



- Chắc bố nuôi không chê nguội đâu, vì mẹ con ta đặc biệt chuẩn bị cho bố

mà!



Đoạn đối thoại giữa tôi và Thương Ngô thành công như trong thành ngữ thường

mô tả là mẹ hiền, con thảo, bố yêu thương, vợ chồng hòa thuận... khiến Lâm Lỗi

không dám làm phiền gia đình hạnh phúc ba người này. Anh ta nói phải ra sân bay

để kịp chuyến bay rồi xách vali chui vào một chiếc taxi, giục đi.



Nhìn chiếc taxi lao đi rồi mất hút giữa dòng xe cộ, trong đầu tôi lóe lên một

tia nghi ngờ. Nơi này đâu có gần sân bay? Hơn nữa, cũng chẳng phải là khu thương

nghiệp gì. Một người chờ chuyển máy bay mà đi lòng vòng đến tận đây thì chẳng

khác nào việc chỉ đọc một truyện trên trang Jinjiang.net mà nghĩ mình là siêu

nhân...



Tuy nhiên, đó chỉ là ý nghĩ thoáng qua mà thôi, vì điều đó chẳng có gì liên

quan đến tôi cả.