Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái
Chương 4 : Con trai của hổ lộ diện
Ngày đăng: 19:25 18/04/20
Dù tôi đã vô số lần ảo tưởng rằng khi gặp người yêu cũ, người đã đá phăng
tôi, bên cạnh tôi sẽ là một anh chàng tuyệt đỉnh, đẹp trai đến mức cả đất trời
và loài người đều ghen tỵ, cư xử tốt với tôi đến nỗi người khác phải dựng tóc
gáy, chung thủy đến điên cuồng, khiến tôi có thể giẫm bẹp anh ta dưới chân rồi
lại tiện thể quay ba vòng bên trái, rồi ba vòng bên phải, khiến tôi có thể ngẩng
mặt lên trời ngạo nghễ cười vang.
Nhưng như thế này cũng không đến nỗi tệ. Cuộc sống mà, đâu thể giống như phim
Hàn Quốc. Dù sao, chỉ cần tôi thoải mái là được. Hơn nữa, đứng cạnh tôi là một
vị thần tiên thực thụ, làm gì có thứ gì sánh nổi chứ?
Trên đường về, tôi bắt hổ con phải cùng ngước lên nhìn bầu trời đen kịt ngắm
trăng sao, nói từ thơ ca đến lý tưởng của con người. Tôi hào hứng, hăng say thao
thao bất tuyệt...
Đáng tiếc thay, biểu hiện phi phàm của tôi không được công nhận và khen ngợi.
Thương Ngô ngán ngẩm thốt lên một câu khiến tôi mất hứng:
- Tiểu Tường, em có thể nói những điều có nghĩa được không?
- Có ý nghĩa chính là sống tốt! - Tôi vung tay hét lớn danh ngôn của Hứa Tam
Đa sau đó chuẩn bị bắt đầu diễn giải tính khả thi sau khi Ngũ Lục Nhất1 vào bộ
đội đặc chủng sẽ chiến đấu với Viên Lang. Luận đề vĩ đại này bị Thương Ngô dập
tắt không thương tiếc, tôi buộc phải thay mặt toàn thể liên đội Cương Thất Liên
đứng ra khinh bỉ hắn.
1 Hứa Tam Đa và Ngũ Lục Nhất là hai nhân vật trong bộ phim truyền hình nhiều
tập Soldiers Sortie (Binh sĩ đột kích) của Trung Quốc. Trong đó, Hứa Tam Đa là
nhân vật chính.
- Tại sao em và anh chàng ban nãy lại chia tay ?
Tại sao lại chia tay Lâm Lỗi ư? Tại sao, tại sao, tại sao...
Câu hỏi này, tôi đã tự hỏi mình đến cả nghìn lần rồi.
Câu trả lời ban đầu là hiểu nhầm.
Khi đó hai chúng tôi vì chiến tranh lạnh mà không liên lạc với nhau trong hai
tháng chín ngày, sau đó vô cùng kịch tính là tôi mất điện thoại, máy tính bị
hỏng, nick trên QQ bị ăn cắp, mật mã trên MSN thì quên... Tóm lại toàn bộ cách
thức liên lạc với bên ngoài đều không còn, muốn liên lạc cũng chẳng có cách
nào.
Khi đó là gần cuối năm, việc công ty bận bù đầu, cả ngày lẫn đêm bán mặt cho
đất bán lưng cho trời. Tôi ấp ủ niềm tin vĩ đại rằng công ty cũng chính là nhà,
phải yêu thương hết mình nên dồn hết tâm trí vào công việc gác chuyện cảm tình
sang một bên. Tôi nghĩ, chỉ còn mười, hai mươi ngày nữa là có thể được về nhà.
Đến lúc đó, hai người mặt đối mặt chẳng phải tốt hơn bất kỳ thiết bị công nghệ
nào sao?
Do đó, tôi trở về nhà vào đêm Ba mươi Tết, ăn tất niên và ngủ một giấc ngon
lành. Sáng sớm hôm sau, tôi, tinh thần phấn chấn ra mở cổng, sau đó vô tình nhìn
thấy Lâm Lỗi đang đứng bên ngoài.
Anh ta đã từng nói, vào ngày sinh nhật tôi, người đầu tiên và người thứ hai
tôi nhìn thấy là bố và mẹ tôi, người thứ ba chính là anh ta.
Trong năm năm qua, ngày mùng Một đầu năm nào Lâm Lỗi cũng đợi trước cổng nhà
tôi từ rất sớm, đường hoàng đi vào nhà với danh nghĩa đến chúc Tết. Anh ta khiến
bố mẹ tôi không những phải hào hứng đón tiếp thằng bé có ý đồ với con gái mình
mà còn phải mời đồ ăn ngon và nói những lời tốt đẹp nữa. Điều này làm cho hai
ông bà rất bất mãn.
Nhưng mùng Một Tết năm ngoái, tôi cùng lúc gặp người thứ ba và người thứ
tư.
Người thứ ba chỉ tay vào người thứ tư nói với tôi:
- A Phúc, đây là bạn gái của anh.
Lúc đó, mặt trời nhô ra từ phía đông chiếu xuống thứ ánh sáng chói lòa, người
thứ ba thật đẹp, người thứ tư thật xinh.
Tôi nhìn người đàn ông từng nói chuyện trăm năm với mình, vẫn là khuôn mặt,
khí chất, ngoại hình thân thuộc mà sao giọng nói nghe lạnh lùng, đáng ghét và vô
cùng xa lạ. Vẻ dịu dàng, yêu chiều trong ánh mắt giờ không còn dành cho tôi.
Biết nói sao nữa? Ngoài việc chúc họ năm mới vui vẻ, phát tài phát lộc, trăm
năm hòa hợp, sớm sinh quý tử, tôi còn có thể nói gì?
Nói xong những ngôn từ tốt đẹp đó, tôi đóng cửa lại, đi vào bếp tìm một quả
ớt chỉ thiên nhét vào miệng rồi ra sức nhai. Tôi ngấu nghiến nhai như muốn ép
những lời nói may mắn vừa rồi vào chỗ không lối thoát. Rốt cuộc, chúng lại ồng
ộc trào ra qua khóe mắt.
Theo lời thuật lại của Trứng muối, người đã vác gạch tìm Lâm Lỗi hỏi tội, thì
anh ta tưởng tôi cố ý cắt đứt liên hệ với anh ta, muốn dùng cách thức này để ám
chỉ việc muốn chia tay. Thế nên sau khi đã hiểu ra ý của tôi liền lập tức tìm
thấy mùa xuân thứ hai của cuộc đời mình rồi sau đó khua chiêng đánh trống ầm ĩ
đem về ra mắt người thân và bạn bè, trong đó có tôi.
Với lời giải thích này, Trứng muối không nói gì, chỉ mang gạch đập vào đầu
anh ta khiến anh ta phải nằm viện suốt kỳ nghỉ. Anh ta nói với người ngoài rằng
do uống say nên bị ngã. Biết được điều này, Trứng muối ân hận vì lúc đầu không
làm tịt luôn miệng tên đàn ông đó:
- Sớm biết hắn không dám nói thật, tao đã dùng kìm sắt vặn răng hắn rồi.
Chính vì điều này, sau buổi sáng hôm ấy, tôi không hề gặp lại Lâm Lỗi cho đến
tận khi bắt gặp sự xuất hiện kỳ lạ của anh ta ban nãy.
Từ quê lên, tôi mua ngay một chiếc di động, tìm lại nick QQ và nhớ lại mật
khẩu. Dù avatar của Lâm Lỗi vẫn luôn nằm trong danh sách bạn bè, số điện thoại
của anh ta vẫn trong danh sách liên lạc nhưng chúng tôi không bao giờ liên lạc
với nhau, ngoại trừ cách đây vài hôm, anh ta nói trên mạng câu: "A Phúc, chúc
mừng sinh nhật em!".
Sau này, khi đã suy ngẫm và thông qua luận chứng của mình, nguyên nhân chúng
tôi chia tay có được một câu trả lời hoàn toàn mới.
Thực ra rất đơn giản, đó chính là vì khoảng cách.
Hay là... cả hai điều này chẳng có gì liên quan đến nhau?
Về tới nhà, anh bạn tiểu Thương Ngô đang ôm chiếc gối tựa ngồi trên sofa,
thích thú xem chương trình chào xuân năm ngoái phát lại trên tivi. Hắn bị diễn
viên hài Tiểu Thẩm Dương trong vai cô nàng khéo léo mặc quần lệch làm cho cười
ngặt nghẽo, thùng rác cạnh bàn đầy ắp que xiên thịt nướng.
- Hôm nay không đi chơi à? Ngoan thật đấy! – Tâm trạng tôi hôm nay rất tốt,
tiện tay véo má hắn rồi mang thịt nướng đến, nói: - Thưởng cho anh đấy!
- A, ta thích món này!
Tivi chiếu đến đoạn Triệu Bản Sơn1 nhận ông ngoại, Thương Ngô cười ha ha rồi
nhét một miếng thịt nướng vào miệng nhai ngấu nghiến.
1 Triệu Bản Sơn: Danh hài nổi tiếng của Trung Quốc.
Tôi tiện miệng nói:
- Đồ ăn này do người mà anh không muốn nhận làm bố nuôi mua đấy. Xem người ta
có tốt với anh không?
Sau đó cùng với âm thanh từ tivi vọng ra "Ông ngoại cháu cũng họ Tất...", con
hổ nhỏ bị thịt nướng làm nghẹn họng.
Tiểu Thương Ngô khua khoắng tay chân, đấm ngực giậm chân ngồi ở đó, khuôn mặt
nhăn nhó chuyển từ trắng bệch sang đỏ từ rồi tím tái như một quả cà. Tôi sợ hãi
vội đấm thục mạng mấy quả vào lưng hắn, cuối cùng cũng ọe được miếng thịt đoạt
mệnh ra.
Hắn vừa ho vừa đẩy mạnh hộp thịt nướng sang một bên, tỏ rõ sự kiên quyết đoạn
tuyệt với thứ đồ ăn này.
Đêm đó, Thương Ngô lại tức giận, không thèm để ý gì đến tôi. Hắn đi ngủ từ
rất sớm. Buổi sáng ngày hôm sau, tôi lại bị hắn kéo dậy chạy bộ.
Trời đất, Phật Tổ Như Lai ơi, rốt cuộc con đã tạo oan nghiệt gì thế này?
Mặt mũi bơ phờ đi làm, hai mắt díp lại vẽ được nửa bản thiết kế, khó khăn lắm
mới vật vã chờ được đến giờ ăn trưa, đang định úp mặt xuống bàn ngủ bù, nhân
tiện giảm béo luôn thì lễ tân gọi điện nói có người tìm.
Tôi chạy ra xem thì thấy Thương Ngô mặc chiếc áo bông màu vàng nhạt, đầu đội
cái mũ lưỡi trai màu xanh nhạt, đang bị mấy cô đồng nghiệp nữ vây quanh. Hắn
dùng giọng nói nhỏ nhẹ, thỏ thẻ chào từng người:
- Cháu chào cô...
Cô A hỏi:
- Cháu bé, cháu tự đến đây một mình à? Không có người lớn đi cùng sao?
Hắn đáp:
- Vâng ạ. Vì cháu mới đến đây chưa được mấy hôm nên ngoài mẹ ra, cháu không
quen người lớn nào khác ạ.
Cô B hỏi:
- Bé con xinh trai ơi, nhà cháu ở gần đây phải không?
Hắn đáp:
- Không xa ạ. Ngồi hai chuyến xe buýt, rồi đi bộ mười mấy phút là đến.
Cô C hỏi:
- Ôi trời ơi, thế mà không xa à? Trước đây, mẹ cháu đã cháu đưa cháu đến đây
chưa?
Hắn lại đáp:
- Chưa ạ. Cháu tự lên mạng tìm đường đến.
Cô D hỏi:
- Trời đất, trẻ con bây giờ đều thành tinh cả rồi. Thế mẹ cháu có để thẻ xe
buýt cho cháu không?
Tên tiểu tử đáp:
- Cháu dùng tiền mẹ cháu đưa để ăn trưa mua vé xe
Cô A, B, c, D đồng thanh hỏi:
- Nói cho cô biết, mẹ cháu là ai thế?
Hắn đáp:
- Mẹ cháu đến rồi!
Theo hướng chỉ từ cánh tay phải của Thương Ngô, bốn cặp mắt cùng tám ánh nhìn
đằng đằng sát khí chĩa vào kẻ đang đứng ngây người ở chân tường là tôi. Họ chỉ
trích tôi mạnh mẽ, chỉ trích gay gắt, chỉ trích đến cùng...
Lúc này, Trương Thần chậm rãi xuất hiện. Ban đầu, cảnh tượng náo nhiệt quanh
quầy lễ tân khiến anh không hiểu chuyện gì đã xảy ra, sau đó anh nhìn thấy trung
tâm của sự náo nhiệt:
- Thương Ngô, sao cháu lại đến đây?
Cô nàng Tiểu Điểu theo sát anh chớp chớp cặp mắt to ngây ngô bỗng nhiên thốt
lên:
- Ôi, hóa ra con trai của hai người đã lớn bằng này rồi?
Bốn cặp mắt, tám ánh nhìn của các cô A, B, C, D lập tức hùa theo ý đó rồi mọi
người cùng cười, cười không thành tiếng, ra sức mà cười.
Cười cái gì chứ? Tôi "vuốt ve" bông hoa nhỏ Thương Ngô, lòng thầm bi phẫn.