Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Chương 5 : Trâu thần giàu có

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Sau khi giải thích một cách nhẫn nại, tỉ mỉ, thậm chí có lúc không ngại dùng

đến vũ lực, cuối cùng tôi cũng vãn hồi được danh hiệu "Thanh niên ngoan ngoãn

của mình", thoát khỏi việc bị chụp mũ là làm mẹ khi chưa kết hôn và việc vi phạm

quy định nhà nước về độ tuổi sinh con.



Thế nhưng khi giải thích vì sao cả công ty chỉ có mỗi Trương Thần biết chuyện

thằng con trai nuôi, nó nói mới xuất hiện mấy hôm mà lại tỏ ra quen biết với

anh, thì tôi có gặp chút phiền phức.



Thực tế ngay từ đầu tôi đã không dễ giải thích với các MI A, B, C, D và những

người X, Y, Z quanh đó vì họ vốn là có một kết luận đồng nhất cao độ. Sau rồi,

cô nàng Tiểu Điểu lại tự cho mình là người phát ngôn chính thức, gõ một mạnh,

tuyên bố:



- Giữa hai người có gian tình!



Việc mọi người biết được suy nghĩ mà mình ấp ủ bấy lâu khiến tôi thầm sung

sướng, nhưng tôi vẫn e dè, lắp bắp mãi mà chẳng được một câu. Về mặt lý luận,

chuyện này xảy ra quá đột ngột khiến tôi nhất thời không nghĩ ra được gì.



Phải nói thế nào nhỉ? Nói là buổi sáng hôm đầu năm, tôi đưa thằng con nuôi ra

chợ mua rau, sau đó tình cờ gặp Trương Thần ở chỗ cách nơi tôi sống mười tám

trạm xe buýt, mười trạm tàu điện ngầm và hai mươi phút đi bộ ư?



Đừng nói gì mà "Hữu duyên thiên lý năng tương ngộ" nhé, tôi đâu phải là Bạch

nương tử, Trương Thần cũng đâu phải là Hứa Tiên1. Hổ và mãng xà, một loài là

động vật có vú, một loài là động vật máu lạnh, càng không thể có bất kỳ quan hệ

thân thiết nào...



1 Bạch nương tử và Hứa Tiên là hai nhân vật trong Bạch xà truyện.



Thế nên, chẳng lẽ thừa nhận...



Như biết dòng điện não trong tôi truyền đến đoạn sóng nào, Trương Thần đẩy

đẩy cặp kính rồi giải thích ngay một cách vô cùng có lý:



- Là vì hôm Tết tôi có đến tìm Tiểu Phù, cùng nhau ăn bữa cơm nên mới quen

cậu bé này. Đúng vậy không, Thương Ngô?



Trước mặt đứa trẻ con nhưng anh không tỏ ra mình là bề trên cũng không cố ý

giảm tuổi tác để giả bộ đáng yêu, mà anh luôn dùng thái độ bạn bè bình đẳng khi

tiếp xúc, khiến Thương Ngô thấy mình được tôn trọng. Chiêu này đúng là ca0 tay,

là kế sách đặc biệt tuyệt vời đối với những thằng bé hung hăng như thế. Thậm chí

ngay cả khi đối phương đã hơn hai nghìn năm tuổi là Thương Ngô cũng chỉ có thể

thu khuôn mặt không mấy vui vẻ lại, gật gật đầu.



Thấy sự phối hợp ăn ý giữa Trương Thần và con hổ nhỏ, tôi chợt nghĩ mông

lung, hai bố con thật đáng yêu, thêm tôi nữa sẽ là một gia đình ba người vui vẻ

hạnh phúc, gia đình ba người...



Từ từ đã, Trương Thần nói rõ chân tướng sự thật trước mọi người, không lẽ anh

muốn mượn tiếng nói của quần chúng để thổ lộ tình cảm với tôi, khiến tôi khó

lòng từ chối, chỉ có thể giả bộ nửa chối nửa bằng lòng theo anh sao? Thế nên,

anh thực chất cũng yêu thầm tôi từ lâu nhưng chưa dám nói?



Trời đất, đúng là cẩu huyết1, gượng gạo quá rồi!



1 Cầu huyết: Thường để chỉ những tình huống lặp đi lặp lại nhiều lần hay

những tình huống ngớ ngẩn, nhàm chán, ấu trĩ trong phim hay tiểu thuyết.



Tôi chỉ vẩn vơ nghĩ mà hoàn toàn quên mất rằng câu nói đó của Trương Thần sẽ

gây ra làn sóng công kích đáng sợ như thế nào, bên tai lại rộn lên những tiếng

hò reo:



- Hóa ra sô cô la hôm qua em ăn là kẹo cưới của hai người. Chúc mừng, chúc

mừng, mừng đại hỷ, tung hoa, tung hoa, tung hoa!



Nhìn cô nàng Tiểu Điểu khua chân múa tay, nhảy đi nhảy lại như con diều hâu

lớn, nước mắt tôi ứa ra. Nếu như không phải đang trên tầng bốn mươi chín của tòa

nhà có kiến trúc kín hoàn toàn thì tôi nhất định sẽ mở một cánh cửa thông với

bầu trời tự do cho cô bé rồi sau đó đá một phát tiễn chân...



Tôi vẫn chưa nghe thấy lời tỏ tình chính thức thì mọi người đã reo hò vào

động phòng. Điều này khiến sự đoan chính, kiêu ngạo của tôi khó lòng chấp nhận.

Tôi đang khó kìm nén nỗi buồn bực thì lại nghe thấy giọng Trương Thần chậm

rãi:



- Do năm nay tôi và Tiểu Phù đều không về quê ăn Tết nên tụ tập nhau lại

thôi. Chúng tôi đã không vui vẻ được với gia đình thì cũng không thể đơn độc đón

Tết ở nơi đất khách quê người này đúng không?



Lời nói của anh phóng khoáng, thẳng thắn, thấu tình đạt lý khiến các cô A, B,

C, D và những người X, Y, Z quanh đó, bao gồm cả cô nàng Tiểu Điểu đều ngân ngấn

lệ bày tỏ sự cảm thông và tán đồng sâu sắc. Đến ngay cả khuôn mặt đang tức tối

của Thương Ngô cũng giãn ra. Hai chữ gian tình đã được hóa giải thành tình bạn

cách mạng giản dị, trong sáng nhất. Thật đáng khâm phục!



Tôi rất phục, phục đến nỗi muốn vò gan, bóp tim, bứt tóc, đấm vào tường.



Anh chàng đeo kính ơi, anh đang nói thật lòng ư? Anh cố ý làm trái tim thiếu

nữ của tôi bay lơ lửng có phải không? Đừng gạt người ta nhé...



Dù thế nào đi chăng nữa, không khí náo nhiệt bốc cười ồ quầy lễ tân cũng trở

lại yên bình, đám người gọi nhau đi ăn, còn lại Trương Thần, Thương Ngô và tôi

tan vỡ ảo tưởng "gia đình ba người" ban nãy.



Chuyện được mọi người cho là gian tình không thành khiến cơn tức giận của tôi

dồn lên hai đầu ngón tay. Tôi cấu vào khuôn mặt Thương Ngô để lại vết đỏ,

nói:



- Đến đây làm gì?



Thương Ngô nhíu mày giãy ra, ngẩng đầu nhìn tôi vẻ tức tối, nói:



- Không được động tay động chân!



Ái chà! Đồ nhóc con, tôi cứ động chân động tay đấy. Anh làm gì được

tôi...



Tôi giống như bà cô kỳ quặc, cười ác ý ra tay với một đứa bé con, chân tay

hắn ngắn nên không đuổi được, cũng không đánh được, chỉ có thể chạy khắp nơi

tránh đòn.



Trương Thần tựa người vào khung cửa kính cười ha Im. nhìn một lúc rồi

nói:



- Gần đây có một tiệm thịt nướng mới mở khá ngon. Ai muốn đi ăn nào?



Con hổ đói kia vừa nghe thấy từ thịt nướng, hai mắt tập lức lóe lên thứ ánh

sáng màu xanh, nhưng có lẽ nhớ ra tối qua vừa nói đoạn tuyệt với thịt nướng, nên

lúc này mặt hắn nhăn lại, có vẻ hơi do dự. Nhân cơ hội, tôi ấn hắn xuống rồi khẽ

nói, giọng đầy mê hoặc:



- Nói cho anh biết, tôi sẽ không bao giờ bỏ tiền ra mua loại thịt nướng cao

cấp này cho anh, không nắm lấy cơ hội thì chẳng bao giờ có mà ăn nữa đâu.



Thương Ngô nhe răng, nhoẻn miệng nhìn tôi, sau đó ngẩng đầu hét lớn:



- Cháu muốn ăn!



Tên của tiệm thịt nướng đó là "Mãnh Ngưu", diện tích không rộng nhưng rất

sạch sẽ, giá cả so với nơi khác ở khu vực hoàng kim này có thể coi là rẻ nhưng

lượng thức ăn mỗi phần lại không hề ít. Có lẽ vì mới khai trương, lại nằm ở

trong góc nên lượng người biết đến quán vẫn chưa nhiều, thậm chí tại giai đoạn

đỉnh cao là giờ ăn trưa mà chỗ ngồi vẫn chưa kín.



Điểm đặc biệt nhất của tiệm này chính là những nhân viên. Mỗi nhân viên không

chỉ mặc trang phục giống những chú bò sữa mà trên đầu còn có cả hai cái sừng

cong cong, còn đeo mặt nạ bò nữa. Nhìn qua, thấy họ là những chú bò làm việc cần

mẫn giống như những con ong vậy, chỉ không biết là bò này ăn cỏ hay uống
mắt vừa to vừa tròn, sống mũi vừa cao vừa thẳng, đôi môi vừa đỏ vừa ướt, da vừa

trắng vừa mịn...



- Sao hai người vẫn ở đây? Bảo sẽ tới ngay cơ mà! - Giọng nói trong sáng, nhẹ

nhàng, còn có chút giận hờn nữa.



Thương Ngô cười, đáp:



- Xin lỗi, có chút việc nên đến muộn.



Tôi nhìn hai người hớn hở nói chuyện. Hiểu rồi, đồng nghiệp mới của hắn.



Tôi vội đưa tay ra, nở nụ cười bằng hữu thân thiện, nói:



- Tôi là Đậu Phù, rất vinh hạnh. Sau này, Thương Ngô còn nhờ anh quan tâm

nhiều.



Người thanh niên tỏ vẻ mơ hồ khó hiểu nhưng vẫn rất lịch sự bắt tay tôi:



- ... Chị khách sáo quá...



Bàn tay và con người của người này rất giống nhau, mịn mịn, gầy gầy, chạm vào

có chút lành lạnh, rất dễ chịu,



Tôi vội sờ sờ thêm một chút. Dù sao cũng đâu có mất tiền.



Vẻ khó hiểu trên khuôn mặt chàng trai càng trở nên rõ ràng hơn, mắt anh ta mở

to như chú cún đang sợ hãi, trông đáng yêu vô cùng.



Thật muốn ôm vào lòng để yêu thương. Cưng đừng sợ. Chị rất yêu cưng...



Đáng tiếc, suy tưởng tuyệt đẹp của tôi đã lập tức bị Thương Ngô tàn nhẫn phá

tan.



Hắn kéo tay tôi về phía mình, nói:



- Tiểu Tường, giới thiệu với em, đây là Ngưu Bôn.



- Là chữ Bôn1 nào?



- Chữ Bôn gồm ba chữ Ngưu ấy.



- Ôi, tên của anh nghe thật mạnh mẽ!



Ngưu Bôn tỏ vẻ ngại ngùng nói:



- Bố tôi bảo, như vậy mới thể hiện được đặc tính của bộ tộc tôi.



1 Chữ “Bôn” (#), được ghép từ ba chữ “Ngưu” (41), mà “Ngưu” tức là con

trâu.



Tôi bắt được từ quan trọng:



- Bộ tộc của anh?



Thương Ngô giải thích:



- Cậu ta là tộc trưởng của tộc Trâu, mới mãn nhiệm mấy ngày trước. Tạm thời

chưa muốn về nên ở lại mở quán.



Tôi vô cùng ngạc nhiên.



Thì ra kẻ nhiều tiền không phải nhà từ thiện mà chính là thần tiên. Ồ không,

mà là thần thú...



Tôi miễn cưỡng kìm nén cảm xúc của bản thân, lắp bắp hỏi Thương Ngô:



- Vậy anh ở trong tiệm của anh ta...



- Dù sao ta cũng rảnh rỗi, sau này có thời gian sẽ qua giúp một tay.



Ngưu Bôn gật đầu:



- Ừ! Nhân tiện tôi cũng giúp anh tu luyện.



Tu luyện ư?



Tôi nhìn Thương Ngô cao ráo bệ vệ, lại nhìn Ngưu Bôn thư sinh, dịu dàng, thêm

tôi nữa là trở thành một bức tranh hài hòa.



Tôi rất mãn nguyện. Như thế này thì có thể giữ bông hoa nhỏ của Thượng Đế là

Thương Ngô ở lại rồi...



Thương Ngô không hề để ý đến dòng lệ đang rưng rưng trong mắt tôi, tiếp tục

nói với Ngưu Bôn:



- Cậu còn nhận ra chị dâu không?



Ngưu Bôn cười, gật đầu, nói:



- Sao tôi lại không nhận ra chị dâu chứ? Chỉ có điều chị dâu không còn nhớ

tôi thôi.



Câu nói đầy tình người, nhưng tôi lại chỉ để ý đến hai chữ "chị dâu"...



Đang suy nghĩ thì cảm thấy cánh tay hơi đau. Thương Ngô kéo mạnh tôi, than

thở:



- Đến ngay cả ta, cô ấy còn không nhớ, huống hồ là cậu.



Tôi vội ngước nhìn hắn nhưng đúng lúc hắn quay đầu đi, chỉ để tôi thấy một

bên tóc mai gọn gàng và vành tai được ánh đèn chiếu thấu.



Lúc này Ngưu Bôn nói:



- Chúng ta mau về ăn cơm thôi. Mọi thứ đã chuẩn bị xong từ lâu rồi.



Thương Ngô gật đầu đồng ý.



Tôi tỏ ra là một người hiểu chuyện, nói:



- Có phải các anh ăn xong thì bắt đầu công việc không? Mấy giờ mới tan

làm?



Ngưu Bôn đáp:



- Đã bắt đầu làm rồi, chín giờ đóng cửa.



Tôi ngạc nhiên:



- Thật thế sao? Không phải mười giờ các anh mới mở cửa và sau đó làm suốt đêm

sao?



Ngưu Bôn càng tỏ ra lúng túng:



- Đâu có. Chúng tôi đâu phải mở hộp đêm...



- Quán của anh không phải là hộp đêm ư?



- Quán thịt nướng sao lại là hộp đêm được?



- Thịt nướng? - Tôi chớp chớp mắt: - Chẳng lẽ là tiệm Mãnh Ngưu lúc trưa?



Thương Ngô cũng bối rối:



- Sao em lại không biết? Thế em nghĩ là quán nào?



-... Trai bao...