Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Chương 21 : Ngủ mới khỏe

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Năm 2010 qua đi rất nhanh, năm 2011 đã đến rồi, thời gian trôi nhanh như chó

dại chạy.



Cuối tháng Một, cô bạn Trứng muối mất tăm hàng nửa năm nay bỗng dưng xuất

hiện.



Trứng muối hiện đang học tiến sĩ, là chuyên gia vũ khí hạt nhân tương lai của

đất nước. Do phải đi thực tế ở vùng sa mạc Gobi, một nơi hoang vu không bóng

người nên dẫn đến nhân cách suy đổi, tâm lý biến thái, hành vi khác thường. Ví

dụ như cố tình bắt tôi đi cùng vào giờ tan tầm cao điểm đến trạm xe điện ngầm số

một, nơi chật ních người rồi đứng trên đó hai tiếng để được hít hơi người. Sau

đó lại kéo tôi đi ăn đồ nướng, mồm nhồm nhoàm thịt, uống rượu như nốc, đập bàn

chửi bới suốt năm tiếng đồng hồ...



Chúng tôi ăn ở một tiệm thịt nướng, cách khu nhà tôi ở không xa, nghe nói là

mới khai trương được mấy ngày.



Sở dĩ chúng tôi chọn quán này chủ yếu là vì tám chữ dán trước cửa "Khai

trương đại hỷ, miễn phí rượu, nước". Trứng muối nhanh chóng dùng chân xếp số

chai rượu đã uống hết thành mấy hàng kín mít chứng minh cho sự lựa chọn sáng

suốt của mình.



Quán thịt nướng này rất thú vị, tên quán là "Mãnh Ngưu". Nhân viên phục vụ

đều mặc trang phục giống bò sữa, còn đội trên đầu mặt nạ hình bò, hóa trang

thành một đám bê, thế nhưng các món ăn trong quán lại không có bất kỳ món nào

liên quan đến bò. Thịt bò, gân bò, lưỡi bò, xương bò, đuôi bò... đều không

có.



Vậy nên tôi có lý do để cho rằng, ông chủ quán này là người Ấn Độ, tôn thờ

loài bò.



Ngoài ra, tôi luôn có cảm giác mình đã từng gặp quán thịt nướng kiểu như thế

này ở đâu đó trước đây, có lẽ đây là chuỗi cửa hàng ăn uống gì đó.



Về phần Trứng muối, khắp người cô nàng dạt dào khí thế quán này vốn đóng cửa

lúc chín giờ tối, nhưng hôm nay đến tận mười một giờ đêm đèn vẫn sáng trưng. Mấy

nhân viên phục vụ ở lại dọn dẹp, ngồi một bên nhìn khách hàng còn lại là hai

chúng tôi, sắc mặt họ sầu não nhưng chẳng ai dám lên tiếng giục.



Cuối cùng, tôi không thể chịu đựng nổi việc ngược đãi "động vật" nữa, trái

tim nhân hậu đang định làm điều thiện là thanh toán ra về, thì bỗng nhìn thấy ở

phía chênh chếch với chỗ tôi ngồi, chắc là phòng giám đốc, có một anh chàng đi

ra.



Ánh sáng trong quán đủ để chiếu rõ người đàn ông đó. Trái tim mục nát bấy lâu

của tôi lập tức bị hạ gục, bông hoa nhỏ nhẹ nhàng thoáng qua thật dịu dàng.



Cơ thể anh ta gày như một cọng giá, làn da trắng, ngũ quan tinh tế đặc biệt

là đôi mắt to long lanh và cả cái miệng đỏ hồng, ươn ướt, chỉ có thể dùng một từ

hoàn mỹ để miêu tả là: "Anh chàng điển trai".



Anh chàng điển trai có lẽ không ngờ lúc này trong quán vẫn còn khách, do vậy

khi bước ra đại sảnh, anh ta dừng bước lại, ánh mắt ngạc nhiên, cặp lông mày dài

rậm chớp liên tục, tiêu cự phân tán, ánh mắt hoang mang như chú mèo con bị lạc

đường.



Một nhân viên phục vụ trong trang phục bò thấy vậy liền đi đến nói khẽ báo

cáo tình hình. Dáng vóc của người nhân viên nhỏ bé so với anh chàng điển trai

nên anh chàng điển trai cúi người, nghiêng đầu, liên tục gật đầu, lắng nghe chăm

chú, trông anh ta rất hiền. Sau đó anh ta đứng thẳng người tỏ ý đã hiểu rồi, vừa

cười vừa nhắc nhở mấy câu gì đó rồi mới tiếp tục bước về phía cửa.



Thứ hay ho nhất định phải chia sẻ cùng chị em, nếu không sẽ bị sét đánh. Mắt

tôi nhìn theo anh chàng tuyệt thế mỹ nhân sắp ra khỏi quán, chân đá đá con bạn,

người đang ngẩng cổ lên uống cạn ly rượu cuối cùng, nói:



- Quay đầu lại, theo hướng kim đồng hồ.



Trứng muối không kịp phản ứng liền sặc rượu lên mũi, cô nàng vừa tức giận

mắng tôi vừa quay đầu làm theo.



Lúc này, cô nàng đã say bảy tám mươi phần trăm, ngồi xiêu vẹo trên chiếc ghế,

mặt đỏ, mắt lờ đờ, mái tóc dài ngang vai che nửa khuôn mặt, vạt chiếc áo khoác

len mỏng phanh ra, dáng vẻ có phần điên dại.



Điều tôi không ngờ tới là, hành vi của cô nàng cũng điên dại không kém.



Tôi thấy Trứng muối dụi dụi cặp mắt lờ đờ say rồi đấm mạnh xuống bàn, hét

to:



- Tên kia, đứng lại.



Quán thịt nướng vào thời khắc này, vì trống trải nên vô cùng yên tĩnh, vậy

nên uy lực của chiếc họng thực sự không thể xem thường, dù gì nó cũng khiến tôi

chết lặng.



Anh chàng kém may mắn đang đưa tay ra mở cửa bỗng run rẩy như bị sét đánh

trúng, rồi đờ ra ngay tại trận.



Trứng muối đẩy ghế, lảo đảo đi về phía cửa, tôi bỗng hoảng hồn, sợ xảy ra

chuyện nên vội chạy theo.



Đến trước mặt anh chàng đó, Trứng muối ngẩng đầu nhìn một hổi lâu rồi thốt

lên một câu nghe kinh thiên động địa hơn cả câu "Nhân dân Trung Quốc đã đứng lên

kể từ đó":



- Này, có phải tôi đã từng ngủ với anh không?



Trứng muối là bạn thân, là kẻ cùng hội cùng thuyền với tôi, là con bạn cùng

lớn lên từ hồi đi nhà trẻ. Nếu như không phải vì giới tính giống nhau thì hai

chúng tôi chắc chắn là một cặp trời sinh, một đôi không rời.



Mối quan hệ của chúng tôi thân thiết và thấu hiểu nhau đến vậy mà tôi không

hề hay biết, con bạn vốn giữ thân như ngọc, suốt hơn hai mươi năm trời không một

mảnh tình vắt vai, đã mất "cái đó" từ khi nào, thật không thể tin nổi.



Mà cô nàng còn không rõ là mình có phải bị người đàn ông trước mặt "làm mất"

hay không? Điều không tin nổi thứ hai.



Nhưng, khoan đã...



Cô nàng nói là "ngủ", không phải là "bị ngủ", như vậy có phải nghĩa là... là

cô nàng làm người ta "mất" không? Ôi, không biết bông hoa nhỏ non tơ kia có được

Trứng muối yêu thương nhẹ nhàng không nữa...



Do đó, tôi nhìn vào ánh mắt của Trứng muối, lúc này trong đó ngập tràn sự

sùng bái mà chỉ những phụ nữ hư hỏng mới hiểu.



Tôi lại nhìn vào ánh mắt của anh chàng kia, đó lại là ánh mắt thấu hiểu đối

với phụ nữ hư hỏng của một kẻ từng trải.



Người xưa nói rất hay, đẹp nên mới bị người ta tấn công.



Anh chàng điển trai với đôi mắt long lanh huyền ảo của mình nhìn Trứng muối

không chớp trong chưa đầy nửa phút, rồi sau đó cúi mặt, cắn môi, chầm chậm, nhè

nhẹ... tốc độ của anh ta cực chậm nhưng hoàn toàn đủ để những người có mặt nhận

ra một cái khẽ gật đầu. Anh ta không nói nên lời, dáng vẻ vừa xấu hổ, vừa thảm

hại, đồng thời, hành vi cầm thú là ngủ với người ta rồi sau đó quên khuấy đã bị

lên án một cách sâu sắc.



Trứng muối lại hoàn toàn không để ý gì, chỉ chăm chăm vào sự hiểu biết đột

xuất của mình, nói:



- Ôi dào, thảo nào trong sách nói là chỉ cần còn trinh thì sẽ không nghĩ tới

chuyện đó. Thế nhưng hễ làm chuyện đó một lần rồi thì khó mà kìm được, chắc chắn

cứ dăm ba ngày lại ham muốn. Khốn kiếp, thảo nào thời gian này mình thấy thèm

khát bất thường thế...



Thế cục đảo lộn liên tục khiến tôi chỉ có thể há hốc mồm vì kinh ngạc:



- Nói mãi... tức là anh bị tấn công à? - Ngay sau đó, trong lòng tràn ngập sự

ngưỡng mộ, tôi quay người về phía anh chàng điển trai, giơ tay ra nói: - Vinh

hạnh, vinh hạnh quá! Tôi là Đậu Phù, xin hỏi anh tên gì?



Anh chàng nghiêm túc nhìn tôi, không hiểu sao anh ta lại thở dài, vẻ ủ ê rồi

sau đó mới bắt tay tôi. Lòng bàn tay anh ta gầy nhưng mềm mại, ngón tay thon dài

nhưng mạnh mẽ.



- Xin chào, tôi là Ngưu Bôn.



- Là chữ Bôn trong "Bôn ba" à?



- Chữ Bôn có ba chữ Ngưu cơ.



- Trời, tên của anh oách thế!



Còn nữa, tôi có cảm giác đoạn hội thoại này quen quen...



Không để tôi nghĩ ngợi thêm, Trứng muối đứng bên giậm chân giận dữ:



- Hứ! Đối với anh chàng này, đương nhiên là do tao chủ động tấn công rồi. -

Tiếp đó, cô nàng nhìn Ngưu Bôn vẻ dò xét đầy hoài nghi từ trên xuống dưới: -

Nhưng anh không phải là mẫu người tôi thích, vậy sao tôi có thể ngủ cùng anh

nhi?



Cuối cùng, tôi không thể nào nhẫn nhịn được, lên tiếng nói:



- Không phải thế chứ? Cứ coi là tình một đêm thì cũng không thể nào quên hết

như vậy được.



Trứng muối nấc rượu, lảo đảo đứng không vững, nét mặt vô cùng khó hiểu,

nói:



- Ừ nhỉ, sao chẳng nhớ nổi gì nhỉ?



Ngưu Bôn không nói không rằng tiến về phía trước một bước đỡ Trứng muối, nét

mặt anh ta e thẹn, miệng khẽ cười, nhìn vô cùng dịu dàng, giọng nói nhè nhẹ của

anh ta còn dịu dàng hơn:



- Vậy, lúc nãy sao em lại nhận ra anh?



- Cơ thể... hễ nhìn thấy anh là cơ thể tôi lại có phản ứng...



Ý nghĩa của câu nói quá sâu xa, lông mày Ngưu Bôn khẽ giật giật, nụ cười càng

e thẹn hơn. Lúc này, những ý nghĩ trong đầu tôi bỗng bay bổng tận đâu đâu.



Trứng muối hình như hơi buồn chán, cô nàng giật mạnh hai bên tóc mai gọn gàng

của mình, khuôn mặt như búp bê đang ửng đỏ nhăn lại, thể hiện dáng vẻ đăm chiều

suy nghĩ đến vắt kiệt óc. Rồi rất nhanh sau đó, cô nàng quay người lại, kiễng

chân, ôm lấy đầu Ngưu Bôn và hôn lên môi anh ta. Tất cả các động tác đều tự

nhiên như mây bay, nước chảy, như hổ đói xuống núi vồ mồi.



Ngưu Bôn sững sờ, đôi mắt anh chàng càng mở to hơn, tròn hơn, khuôn mặt vốn

trắng trẻo bỗng đỏ rực, còn đỏ hơn cả mặt Trứng muối. Toàn thân anh ta cứng đờ,

không dám động đậy, chỉ có hai hàng mi dài thỉnh thoảng mới khẽ chớp. Ánh đèn

neon nhiều màu sắc xuyên qua lớp cửa kính rọi vào đôi mắt đen láy của anh ta.

Nếu dùng ngôn từ trong tiểu thuyết tình yêu hay nói để miêu tả Ngưu Bôn thì là,

như con nai nhỏ đang vô cùng sợ sệt.



Trời đất ơi, tình cảnh này khiến tôi cũng muốn nhảy bổ lên nếm thử...



Một lúc lâu sau, Trứng muối mới buông anh ta ra, cô nàng thở hổn hển, đưa tay

lên quệt miệng, lời nói rõ ràng, quả quyết:



- Đúng, chính là anh. Trước đây, tôi có tìm người đàn ông khác thử nhưng cảm

giác không như thế này, không giải quyết được vấn đề ham muốn của tôi.



Ngưu Bôn lại sững sờ lần nữa, đôi môi anh ta vì bị Trứng muối hôn nên đỏ lên

và có phần sáng bóng:



- Người đàn ông khác? Sao anh không biết...



- Sao anh biết được? - Trứng muối không hổ danh là quái vật có IQ cao hơn

180, say đến nước này rồi mà vẫn còn tỉnh táo và biết phản ứng một cách nhạy


Bị cùng một người, trong cùng một ngày, đá hai lần. Điều này thật khiến tôi

cảm thấy... vinh hạnh.



Mấy ngày sau, tôi bận bịu với việc đi chúc Tết và được chúc Tết, thời gian

rảnh thì ngồi đần ra hồi tưởng cuộc tình đã qua.



Mùng Sáu Tết, vẫn là bốn người chúng tôi đồng hành về Thượng Hải, lúc về và

lúc đi không có gì khác.



Chỉ khác là Lâm Lỗi không còn hướng mắt ra ngoài nhìn phong cảnh nữa, tôi

cũng chẳng cần phải băn khoăn về khoảng cách giữa hai người.



Những ngày ở Thượng Hải của tôi vẫn trôi qua một cách bình lặng, Trứng muối

đã quay về trường chuẩn bị làm luận văn tốt nghiệp, Ngưu Bôn vẫn là anh bạn trai

cả ngày không rời cô nàng nửa bước, Lâm Lỗi thỉnh thoảng gọi điện thoại kể về

tình hình gần đây.



Mùa xuân qua đi, từ thất tình, tâm trạng của tôi giờ đã đầy sức sống. Tôi

dùng mọi phương pháp, thậm chí còn gửi cả ảnh lên các trang web lớn để tìm người

mà vẫn không tìm thấy bất kỳ manh mối nào về người đàn ông đó.



Tháng Bảy, Trứng muối cùng Ngưu Bôn đi du lịch một vòng, cả hai đều bặt vô âm

tín, đến tận đầu tháng Mười hai mới lại xuất hiện ở Thượng Hải.



Ngày hai tên đó về Thượng Hải, tôi liền giận dữ đến tìm, rồi đẩy Trứng muôi

ra ngoài trước, sau đó khóa trái cửa lại để tiện hành hung Ngưu Bôn.



Tôi dồn Ngưu Bôn vào tường, ấn một tay vào ngực anh ta, tay còn lại vỗ vào

mặt anh ta, nói:



- Anh biết là tôi muốn biết điều gì, mau kể những điều anh biết cho tôi nghe,

nếu không, tôi sẽ ngủ với anh đấy.



Ngưu Bôn sợ hãi như thể sắp khóc, nói:



- Cô... cô không được làm như vậy, cô... cô không được làm điều có lỗi với

Trứng muối...



Tôi cười hung hãn nói:



- Trứng muối là chị em tốt của tôi, chị em tốt có nghĩa là, cái gì cũng có

thể chia sẻ, kể cả đàn ông.



Thấy anh ta vẫn tỏ ra ngoan cố, tôi không phí lời thêm nữa mà ra tay chuẩn bị

xé quần áo.



Anh ta tủi hờn như con nhà lành bị đồ vô lại bắt nạt, lông mày nhăn lại, răng

cắn vào môi, chỉ thiếu nước bật khóc nức nở. Anh ta vừa giãy giụa vừa cầu xin vẻ

đáng thương:



- Chị dâu, chị đừng ép tôi...



- Anh ép tôi mới đúng. - Tôi bỗng dừng tay: - Chị dâu à? Trước đây anh có gọi

tôi như thế đâu.



Ngưu Bôn không giãy giụa nữa, chăm chú nhìn tôi, ánh mắt vừa trong vừa sáng

rồi khẽ thở dài nói:



- Phải nói là trước đây tôi luôn gọi chị như thế mới đúng.



Năm 2012, ngày tận cùng của thế giới như trong truyền thuyết nói sắp đến,

người dân chúng tôi vẫn hát, vẫn múa và giá nhà thì vẫn tăng đều.



Ngày Hai mươi hai tháng Một, tức Ba mươi Tết.



Toàn bộ đại gia đình tôi tập trung đầy một phòng, theo tục lệ hằng năm, tất

cả hợp lại ăn uống, chuyện trò. Ăn được nửa chừng, tôi vào nhà vệ sinh.



Trên đường quay lại, tôi thấy một thằng nhóc tầm bảy, tám tuổi đang đứng

khoanh tay, dựa vào tường trong tư thế rất "hoành tráng", môi nó đỏ, răng nó

trắng, trông rất đáng yêu.



Dáng vẻ trẻ con của nó thực sự dễ thương, tôi liền giơ tay ra vuốt mái đầu

rậm của nó, cố thu lại cái miệng đang ngoác ra như bà cô quái thai, sắc mặt tôi

vui vẻ, hỏi:



- Anh bạn nhỏ, sao em lại ở đây có một mình?



Không ngờ, nó lại hất tay tôi ra, giọng trẻ con tức giận nói:



- Đầu của người ta, ai cho tùy tiện sờ?



Tôi cũng bực, véo vào hai má nó, nói:



- Chị không chỉ sờ mà chị còn véo. Thế nào? Không phục thì cắn chị đi.



Sau đó, nó liền cắn tôi thật...



Thời gian quay ngược lại, mọi hình ảnh lướt qua rất nhanh.



Những ngày đen tối lại bừng lên sắc màu rực rỡ.



Trí nhớ trong cuộc đời này của tôi, cuối cùng đã hoàn chỉnh.



Thằng nhóc cắn tôi một cái, sau đó nhe răng ra cười, nói:



- Người đẹp, có muốn nghe kể chuyện không? Một câu chuyện rất dài, rất dài

đây!



Tôi tát nó một cái, quát:



- Nhóc con, trêu chị à? Gọi bố nuôi của em ra đây cho chị.



Thằng bé đó cong cớn hứ một tiếng rồi quay người chạy biến.



Mấy phút sau, có lẽ cũng không đến mấy phút, hình như chỉ trong nháy mắt, rất

ngắn ngủi thôi.



Một người đàn ông chững chạc đi đến trước mặt tôi, anh ta nhướn mày, trên môi

phảng phất nụ cười, hỏi:



- Nghe nói, em tìm anh?



Tôi đưa tay lên, đầu ngón tay lần lên những đường nét tinh tế trên khuôn mặt

anh ta, gật đầu, nói:



- Người ta muốn tìm anh để ngủ cùng!



Đêm hoa chúc động phòng, thời khắc cởi đồ đi ngủ.



Trước đây đã từng bên nhau nhiều lần mà chưa làm gì được, Thương Ngô lần này

áp dụng chiến thuật làm nhiều, nói ít, đi thẳng vào vấn đề.



Khóa cửa, kéo rèm, tắt máy di động, ngắt điện thoại bàn, anh nhanh chóng cởi

hết quần áo của tôi rồi đến quần áo của mình, sau đó ôm chầm lấy tôi.



Một tay anh đỡ lấy gáy tôi, tay kia kích thích vùng size 36C, đụng chạm da

thịt, nhẹ nhàng mơn chớn khắp cơ thể.



Nụ hôn say đắm, nóng bỏng từ trán tôi kéo xuống dưới bụng rồi lại trở lên

cổ.



Tôi co người, rướn cổ lên, cổ họng khát khô, thở hổn hển, đầu óc mê loạn, râm

ran khó cưỡng.



Sau đó, tôi sực nhớ ra một vấn đề:



- Đúng rồi. Trước đây anh có để lại một dấu vết trên cổ em, cái đó dùng để

làm gì vậy?



Động tác của Thương Ngô vẫn không dừng lại, anh cắn vào da tôi, cười nói:



- Anh chia nguyên thần vào cơ thể em, làm như vậy để nếu có ai hại em, anh sẽ

lập tức biết. Còn nữa, dù là khi nào, dù qua bao nhiêu luân hồi, anh vẫn có thể

tìm thấy em.



Thảo nào, Mạc Linh vừa mới đến địa phủ, vẫn chưa kịp thực hiện kế hoạch, đã

bị Thương Ngô phát giác và kịp thời ngăn chặn. Cô Mạc Linh ấy thật đáng thương,

đáng thương vô cùng. Nếu không có Mạc Linh, Lâm Lỗi sẽ phải chết, vậy nên tôi

vẫn thực sự cảm ơn cô ta.



Tiếp đó, tôi lại nghĩ đến một vấn đề nữa:



- Tại sao anh lại xóa hết những dấu vết của Ngưu Bôn ở trần gian?



Ngọn lửa trong Thương Ngô đã bắt đầu cháy rực, chìm đắm trong những chuyển

động nhịp nhàng, nên anh chỉ trả lời qua loa bằng hai chữ:



- Tiện tay.



- ... Chắc chắn Ngưu Bôn rất biết ơn anh, biết ơn cả nhà anh... Còn nữa, tại

sao Trứng muối hễ nhìn thấy Ngưu Bôn, cơ thể lại lập tức có phản ứng?



- Vì lệnh phù tộc trưởng của Ngưu Bôn để lại trong cơ thể của Trứng muối,

đương nhiên là có phản ứng rồi.



Trời, không ngờ anh chàng Ngưu Ngưu trông yếu ớt, vô hại thế mà có dã tâm sâu

xa.



- Ồ... ra thế...



Cuối cùng, Thương Ngô không kìm nổi nữa, anh nghiến răng uy hiếp:



- Tiểu Tường, đừng ép anh phải bịt cả miệng em lại.



Tôi yên lặng một lát sau đó lại cất giọng nhỏ nhẹ, đáng thương:



- Ông chồng hổ ơi, em vẫn còn một câu hỏi cuối cùng, đảm bảo là câu cuối

cùng.



Thương Ngô không biết làm sao, đành thở hổn hển tạm dừng động tác, nói:



- Em mau hỏi đi.



Tôi tìm từ dưới gối ra một chiếc thước, tỏ vẻ ngây ngô nói:



- Em muốn đo xem anh có phải là người đàn ông lý tưởng không?



- Tức là sao?



- Tiêu chuẩn của đàn ông tốt ngày nay là phải có mấy cái đạt 180, ví dụ IQ

180, EQ 180, nhà ở 180m2, và cả... - Tôi nhìn xuống, nghiêm túc nói: - Cái này

không biết có đạt cỡ 180 và thời gian mỗi lần có đạt 180 không.



Không biết Thương Ngô đau khổ hay khoái cảm mà bật ra một tiếng rên, anh nâng

cằm tôi lên. Làn nước trong đôi mắt anh bị ngọn lửa tình chiếu đỏ rực, anh

nói:



- Muốn biết thì hãy dùng cơ thể của em đo.



Đêm xuống, cảnh xuân lồng lộng, đất trời mênh mang, tương lai rộng mở.



Thương Ngô dùng hành động thực tế khiến cơ thể tôi phải luôn đinh ninh rằng,

anh là một người đàn ông vượt tiêu chuẩn.



Người đàn ông siêu lý tưởng này sẽ cùng tôi sống trăm năm, đời đời kiếp

kiếp.



Những gì chúng tôi có, sẽ là mãi mãi.



Hết