Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Chương 20 : Kết cục không mong đợi

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Tôi không quay lại phòng bệnh của Lâm Lỗi mà về thẳng nhà.



Trông thấy tôi, Thương Ngô không hỏi gì, anh chỉ đi ra ngoài mua cho tôi

thuốc chữa bỏng rồi bôi lên mu bàn tay phồng rộp của tôi.



Thực ra tôi chỉ bị bỏng nhẹ, không có gì là nghiêm trọng, bản thân tôi cũng

chẳng chú ý nhưng anh lại nhận ra ngay.



Ăn trưa xong, tôi đi dạo phố với mẹ, Thương Ngô giúp bố sửa vòi nước và cái

tivi đôi khi bị chập chờn.



Sau bữa tối, tôi và Thương Ngô xách túi to túi nhỏ đi ra ga tàu hỏa, bố mẹ

nhắc nhở chúng tôi đi đường cẩn thận và bảo Thương Ngô lần sau về thì nhớ đem

theo hộ khẩu để làm đăng ký kết hôn.



Sáu giờ sáng ngày mùng Bảy tháng Năm, chúng tôi về đến căn hộ ở Thượng Hải.

Tôi bò lên chiếc giường rộng rãi lâu ngày không ai nằm để ngủ bù, đánh thẳng một

giấc đến sáu giờ tối.



Sau khi tỉnh giấc, tôi thấy Thương Ngô đang ôm máy tính ngồi trên chiếc ghế

sofa ngoài phòng khách, đôi chân dài, thẳng tắp vắt chéo vào nhau đặt trên bàn

nước, cơ thể anh vươn ra thoải mái, tinh thần trông rất thư thái.



Nồi cơm điện đang ủ cơm, canh đang hầm trên bếp, trên bàn bày hai đĩa rau xào

còn nóng.



Cả ngày chưa ăn gì nên tôi rất đói, liền ăn hết sạch toàn bộ đồ ăn, còn hận

là không thể liếm sạch từng chiếc đĩa.



Thương Ngô gần như không động đũa, phần lớn thời gian dùng để xới cơm, gắp

thức ăn cho tôi, thời gian còn lại, tranh thủ lúc tôi chúi đầu ăn nhồm nhoàm thì

lặng lẽ quan sát. Còn tôi, chỉ giả vờ như hoàn toàn không cảm giác được ánh mắt

của anh.



Ăn no uống no rồi, tôi vào phòng tắm tắm rửa, Thương Ngô đi rửa bát đĩa và

thu dọn như thường lệ.



Tắm xong đi ra, tôi thấy Thương Ngô vẫn ngồi ở vị trí cũ chú tâm chơi điện

tử, tôi bèn đến bên ngồi cạnh rồi cả hai cùng nhìn vào màn hình.



Anh đã từ chơi ở hệ máy tính cá nhân nâng cấp lên chơi Online mô hình lớn,

thời gian này luôn ra sức diệt yêu quái để nâng cấp. Trong thời gian ở nhà tôi,

anh còn thành công trong việc cổ động bố mẹ tôi, ba người tạo thành một tiểu

phân đội đi phóng hỏa, cướp bóc, đánh phụ bản1.



1 Phụ bản là những khu vực nguy hiểm ngoài lãnh thổ, nơi các chiến binh có

thể tham chiến với quái vật hoặc so tài cao thấp với các chiến binh khác.



- Lại đánh lộn à?



- Nói với em bao nhiêu lần rồi, không gọi là đánh lộn mà là lâm trận. -

Thương Ngô quen tay cốc một cái vào đầu tôi, nói tiếp: - Hơn nữa, lúc này cũng

phân định rõ ràng rồi, không cần dùng vũ lực nữa, hiểu chưa hả?



- Đông thế này mà không đánh nhau, làm ầm ĩ, chả lẽ uống trà, nói chuyện

phiếm?



- Em không nhìn thấy điểm náo nhiệt sao?



- Náo nhiệt nào cơ?



- Đám cưới.



Lúc này tôi mới nhìn rõ, ở giữa đám người có một hòn đá to, trên đó có hai

người mặc quần áo màu đỏ đang sánh vai, người đàn ông cao lớn, khỏe mạnh, còn

người con gái nhỏ bé, yếu ớt.



ID trên đầu của hai người là: Phó Thương Ngô và Đậu Phù.



Một thoáng sau, vô vàn pháo hoa được bắn lên đan xen vào nhau, đám đông quan

sát bắt đầu phân khích, người thổi sáo, người đánh trống, người nhảy múa, còn có

cả những người cưỡi trên lưng những con chim hoặc những con thú kỳ quặc bay nhảy

khắp nơi. Cảnh tượng bỗng trở nên náo nhiệt, vui vẻ vô cùng.



Hai người trên tảng đá cùng quay mặt lại, nhìn nhau say đắm rồi sau đó ôm

nhau.



Hệ thông tin tức hiển thị: "Chúc mừng hôn lễ của Phó Thương Ngô và Đậu Phù.

Chúc hai người mãi mãi bên nhau đến đầu bạc răng long".



Tôi chăm chú nhìn một cách ngạc nhiên.



Thương Ngô đặt máy tính xuống, duỗi cái lưng lười biếng, nói:



- Một mình dùng hai ID, mấy ngày qua mệt chết đi được, vừa nãy mới tích lũy

đủ kinh nghiệm, cuối cùng cũng kịp...



Tôi sững người, lắp bắp một cách vô thức:



- Kịp...



Anh yên lặng trong giây lát, rồi sau đó cười, nói vào vấn đề:



- Em có thích nghi thức kết hôn này không?



- Thích.



Tôi nhìn bóng dáng hai người đang tựa vào nhau trong không gian rực rỡ, non

xanh nước biếc, hỏi:



- Sao anh không dùng tên Thương Ngô và Trang Tường?



- Vì bây giờ anh là Phó Thương Ngô, người anh muốn lấy là Đậu Phù.



Tôi vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, cười một cách ngốc nghếch,

nói:



- Con người của anh, đôi lúc thực sự chẳng có gì hay ho, không bao giờ làm

những chuyện vô nghĩa, khiến em muốn tức giận cũng chẳng tìm ra có gì. Thực ra,

em luôn tưởng rằng, anh không làm thần tiên mà chạy xuống đây làm người nhất
thì ta sẽ ở lại nơi này với em”.



Chàng trai cõng tôi, đi từng bước, nói: "Tiểu Tường, là ta nuôi em khôn

lớn".



Chàng trai nằm bên cạnh tôi, nói: "Tiểu Tường, ta luôn ở đây, mãi mãi bên

cạnh em".



Chàng trai cầm hai chiếc vé tàu trên tay, nói: "Em là vợ chưa cưới của ta, ta

là chồng chưa cưới của em".



Chàng trai nâng cằm tôi, nói: "Chỉ cần em không chê anh già, anh cũng có thể

chấp nhận việc em không còn trẻ".



Chàng trai ôm chặt tôi, nói: "Anh sợ, lại một lần nữa không tìm thấy em".











Thương Ngô, không phải em muốn bù đắp gì, mà là em muốn nhớ anh, không chỉ

bằng tấm lòng mà còn cả thân thể. Vì như vậy, quan hệ giữa hai chúng ta mới gần

gũi hơn. Chỉ có như vậy, đến lúc em đầu thai chuyển thế mới may mắn giữ lại được

dấu vết để anh lại có thể tìm thấy em.



Thương Ngô, dù em không nhớ chuyện một nghìn năm trước đó, nhưng mấy tháng

ngắn ngủi bên anh, cuộc đời này đã trở nên có ý nghĩa hơn tất cả những gì đã

qua.



Thương Ngô, hôm đó anh hỏi em, câu anh nói ban đầu đã trở thành hiện thực

chưa? Thực ra em muốn nói, nó đã thành hiện thực từ lâu rồi.



Thương Ngô, hình như em chưa từng trực tiếp nói với anh, em yêu anh, em đã

yêu anh từ lâu...



Thương Ngô, em vẫn nợ anh một tấm chăn ấm.



Thương Ngô...



Tôi ra sức vùng vẫy, muốn níu giữ lại thứ gì đó nhưng chẳng còn chút sức lực

nào.



Khi chút ý thức cuối cùng dần biến mất tôi loáng thoáng nghe thấy âm thanh

của thứ kim loại nào đó rơi xuống đất...



Tên tôi là Đậu Phù, sinh năm Hổ, sắp qua hết năm bản mệnh thứ hai, tròn hai

mươi lăm tuổi rồi.



Cái tên của tôi nghe có vẻ bi ai nhưng cuộc đời tôi lại tương đối viên

mãn.



Tôi được sinh ra và lớn lên trong một gia đình vui vẻ, hạnh phúc gồm ba thành

viên, việc học hành của tôi từ tiểu học lên đến đại học rất thuận lợi. Sau khi

tốt nghiệp, tôi lại may mắn tìm được một công việc ở Thượng Hải.



Nhân duyên của tôi cũng ổn, có bè phái, có bạn bè, cuộc sống hằng ngày tương

đôi ngẫu hứng và có phần tiêu cực.



Điều quan trọng là tôi có một anh chàng người yêu vô cùng tốt.



Tôi thầm mến anh từ năm học lớp Bảy, đến năm lớp Mười hai, ước muốn của tôi

trở thành hiện thực.



Anh lớn hơn tôi hai tuổi, là một người vô cùng dịu dàng và tâm lý, rất nghe

lời tôi, anh tốt với tôi đến nỗi khiến người khác phát cuồng.



Năm ngoái, giữa hai chúng tôi từng xảy ra chuyện chia tay, nhưng mới đây thôi

lại tốt đẹp rồi.



Nguyên nhân chủ yếu của mâu thuẫn là khoảng cách về địa lý giữa hai người,

cuối cùng anh đã chịu thỏa hiệp, tháng Bảy năm nay anh sẽ chuyển công tác về

Thượng Hải.



Tháng Tám này tôi cũng sẽ chuyển chỗ làm, để thuận tiện cho việc đi lại, tôi

đã thuê một căn hộ khác.



Khi chuyển nhà, tôi tìm được ở dưới ghế sofa một mặt dây chuyền bị phủ đầy

bụi.



Có lẽ nó làm bằng chất liệu bạc, kết hợp với một chiếc dây da, nhìn rất

thô.



Vì mặt dây chuyền bị phủ đầy bụi nên cố gắng lắm mới có thể nhận ra nó mang

hình dạng của cái chăn đã gấp lại.



Lâm Lỗi hỏi tôi:



- A Phúc, đây là đồ của em à?



Tôi lắc đầu, nói:



- Sao em lại có sợi dây đeo xấu như thế được? Có lẽ của người thuê nhà

trước.



Lâm Lỗi nói tiếp:



- Nếu không lấy thì vứt nó đi nhé.



Tôi nói:



- Vâng.



Lâm Lôi chính là người yêu của tôi, chúng tôi dự định qua năm 2012, cả hai

được tuổi sẽ kết hôn.



Anh chính là trúc mã của tôi, bên anh, tôi là thanh mai.



Thật tuyệt! Thật viên mãn!