Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái
Chương 19 : Cuộc đời buồn
Ngày đăng: 19:25 18/04/20
Thế giới này quả là tàn khốc, vậy nên chắc chắn nó cũng chứa đầy những chuyện
tàn khốc.
Ví dụ như mỗi khi sóng điện não của nhân vật chính nảy sinh những rung động
mạnh như sao chổi đập vào trái đất thì đi kèm theo nó sẽ là sét đánh, chớp giật,
mưa như trút nước.
Vinh hạnh thay, nhân vật nữ chính bây giờ là tôi.
Đen đủi thay, tôi đang ướt như con chuột lột.
Đi xe từ bệnh viện về nhà hết khoảng hai mươi phút, nếu đi bộ thì hết gần hai
tiếng.
Một mình trong mưa gió lúc chín giờ rưỡi tối, đầu óc một người bình thường
chắc chắn sẽ chọn việc gọi taxi, còn tôi lại dựa vào đôi chân của mình, có thể
thấy lúc này đầu óc tôi hoàn toàn không bình thường, vì không bình thường nên
tôi cũng chẳng tìm chỗ trú mưa.
Mưa xối xả, trước mắt mịt mờ, trên đường không một bóng người, thỉnh thoảng
mới có chiếc xe lao qua.
Tôi nghĩ, dù sao cũng chẳng vội gì, cứ chầm chậm đi.
Tôi nghĩ, mưa xuân thấm vào người rất mát, chỉ hơi lạnh chút thôi.
Tôi nghĩ, bộ tóc giả này coi như hỏng hết rồi, không thấy được vẻ trợn mắt vì
kinh ngạc của Thương Ngô, tiếc quá.
Tôi nghĩ, Lâm Lỗi sắp chết rồi...
Vừa nghĩ đến đây, một chiếc xe taxi phanh gấp đỗ ngay cạnh, bắn đầy nước lên
người tôi.
Nhưng dù sao khắp người tôi đã ướt sũng từ trước rồi, có ướt thêm tí nữa cũng
chẳng sao nên tôi hào phóng không tính toán gì, tiếp tục tiến về phía trước,
tiếp tục suy nghĩ.
Lúc trước nghĩ đến đâu rồi nhỉ, à đúng rồi, Lâm Lỗi...
Sau đó, tôi loáng thoáng nghe thấy có người gọi:
- Tiểu Tường.
Lâm Lỗi đâu có gọi tôi như thế, anh gọi tôi là A Phúc.
Anh sẽ cười, vuốt lên mái tóc dài của tôi nói:
- A Phúc, A Phúc ngốc nghếch.
Vì tôi ngốc nên tôi tin anh thay lòng đổi dạ.
Vì tôi ngốc nên đến ngay cả cơ hội bù đắp, cơ hội ăn năn cũng chẳng còn.
Nhưng lẽ nào, vì tôi ngốc nên đến ngay cả quyền lựa chọn cũng không đáng được
có?
Sao phải nói dối tôi, sao lại làm như vậy để lừa tôi...
Một tia chớp lóe lên kèm theo tiếng sét, tôi nghĩ mình phải bịt tai lại, chưa
kịp giơ tay lên đã bị một người từ phía sau kéo lại, tôi loạng choạng nhào vào
một lồng ngực, mưa trên đầu, không còn nữa.
Là Thương Ngô đến đón tôi, mang theo cả ô.
- Tiểu Tường, em sao thế? Sao lại ra nông nỗi này?
Anh cởi áo khoác ra khoác lên cho tôi, rồi nghiêng phần lớn ô về phía tôi,
nhìn tôi từ đầu đến chân, vẻ luộm thuộm lên đến đỉnh điểm của tôi khiến anh khẽ
cau mày.
Vừa dứt lời, bỗng một tiếng sét vang lên chói tai, tôi sợ hãi run rẩy.
Phản ứng của Thương Ngô còn mạnh hơn, tay anh run lẩy bẩy, chiếc ô rơi xuống,
anh ôm chầm lấy tôi, hai vai co chặt, tôi cảm giác như nghe thấy cả tiếng xương
bị trật khớp...
Tôi ngửa mặt lên định há miệng ra thở thì bị mưa như trút táp vào mũi, cảm
giác sắp chết sặc đến nơi.
Con người đứng trước cái chết luôn bộc phát nguồn tiềm lực vô hạn, trong
thoáng chốc tôi thấy mình như có thể đốt cháy cả vũ trụ, tôi đấm vào bụng, đạp
vào cẳng chân anh, cuối cùng cũng thoát khỏi gọng kìm giết người.
Đúng lúc này, một tiếng sét chói lòa trời đêm, nhờ ánh sét, tôi có thể trông
thấy khuôn mặt Thương Ngô trắng bệch, vẻ sợ hãi.
Tôi chợt nhớ, lúc anh biến thân thành hổ con, từng vì sợ sấm sét mà muốn nằm
cùng giường, chung gối với tôi.
Thời tiết ở Thượng Hải cũng nhẹ nhàng như con người nơi đó, hay có những cơn
mưa dai dẳng, lã chã, cả năm trời cũng chẳng nhìn thấy vài lần sấm sét, tôi suýt
quên rằng anh muốn được che chở.
Một người đàn ông lực lưỡng mà lại sợ cái này, ý nghĩ ấy khiến tôi phá lên
cười.
Có lẽ hành vi chế giễu của tôi khiến anh thẹn quá hóa giận, anh không nói gì,
chỉ kéo tay tôi về phía trước, ép tôi đi lên chiếc taxi đang chờ bên cạnh.
Bác tài xế ngoái đầu nhìn hai kẻ ướt như chuột lột rồi tặc lưỡi, không hiểu
là có ý gì. Có lẽ bác cảm thấy diễn xuất ban nãy của chúng tôi còn hay hơn cả
trong những bộ phim tình cảm.
Đến cái ngày cả hai cùng chẳng nhớ gì, tôi và Thương Ngô sẽ hoàn toàn không
còn quan hệ, liên can gì đến nhau nữa.
Cả hai cùng quên hết...
Vì nghĩ xa vời quá, vượt qua cả giới hạn tư duy của loài người nên dẫn đến
dấu hiệu tạm ngừng hoạt động của đại não.
Do đó, tôi nhanh chóng điều chỉnh lại hướng suy nghĩ, loại trừ yếu tố kiếp
trước và sau này, phạm vi chỉ còn bó hẹp trong thế kỷ này và tôi đang là một con
người bình thường.
Lâm Lỗi là mối tình đầu của tôi, hai chúng tôi đã từng rất yêu nhau.
Sau này, vì biết mình mắc phải bệnh hiểm nghèo nên anh đã cố ý tạo ra sự hiểu
lầm rồi chia tay với tôi.
Sau này nữa, khi anh sắp chết, tôi lại vô tình biết được toàn bộ sự thật.
Giờ đây, cơ hội cứu sống anh đang bày ra trước mắt, trong thoáng chốc, tôi
nên lựa chọn thế nào đây?
Sau khi chia tay với anh, tôi đã yêu một người đàn ông khác, lúc này lại vì
muốn cứu anh mà nhẫn tâm vứt bỏ tình cảm của người kia. Sau khi tháo gỡ tất cả
mọi hiểu lầm, liệu tôi có còn tư cách để yêu?
Ai có thể nói cho tôi biết nên làm thế nào không?
Tôi nghĩ mãi mà vẫn chẳng thông suốt được điều gì, Mạc Linh không còn đủ kiên
nhẫn chờ đợi thêm, cô ta rất thiện ý giúp tôi tổng kết lại:
- Tình hình hiện nay không có gì phức tạp, chỉ tôi mới có thể cứu sống Lâm
Lỗi. Hơn nữa, tôi cũng có cách đối phó với tất cả những người biết về bệnh tình
của anh ta, đó là thay đổi ký ức, cùng lắm thì coi đó là chẩn đoán nhầm. Nếu
không sẽ có rất nhiều điều bất lợi cho các người. Tôi đảm bảo sẽ không để lại
bất kỳ phiền phức nào. Sức khỏe của anh ta hoàn toàn có thể bình phục, chậm nhất
là sau một tháng. Đến lúc đó, các người hoàn toàn có thể coi như chưa từng xảy
ra chuyện gì, mọi thứ sẽ vẫn như trước đây. Ngoài ra, còn có một điều tôi cần
nhắc nhở cô, tôi là một thầy tế, vốn có khả năng thay đổi vận mệnh. Vậy nên, nếu
không muốn hại chết Thương Ngô thì cô hãy từ bỏ ý nghĩ tìm anh ấy giúp đỡ
đi.
Cô ta ngừng một lát rồi lại nhìn tôi với vẻ giễu cợt, nói:
- Đương nhiên, cô có thể từ chổi lời đề nghị của tôi. Dù sao, đối với loài
người, chết chỉ là một quá trình chuyển đổi luân hồi. Sau này, nếu cô có thể
quay về thiên giới, có lẽ cô sẽ phát hiện ra rằng, cuộc đời của người phàm chỉ
là thoáng chốc, chẳng đáng được nhắc đến.
Tôi cười méo xẹo.
Vì đối với tôi, những điều này thật vớ vẩn.
Tôi chỉ biết rằng, nếu có một ngày, bố mẹ Lâm Lỗi hỏi tôi rằng: "Hai bác giao
con trai cho cháu, con trai bác có khỏe không?".
Tôi biết trả lời thế nào, chẳng lẽ nói với hai bác rằng, con trai của hai bác
đã chết một cách đơn độc trong sự hiểu lầm của tất cả mọi người và trong lời
nguyền rủa là "đồ đàn ông cặn bã" của cháu.
Vậy nên, tôi không thể chối từ.
Cũng giống như Trương Thần, dù anh bị người yêu cũ phản bội, thế nhưng hễ cô
ta xảy ra chuyện, anh vẫn không phớt lờ được.
Tôi còn nhớ bốn từ Trương Thần nói: "Không thể bỏ mặc".
Giờ đây, tôi cũng làm như vậy đối với Lâm Lỗi: Không thể không cứu.
Thực ra, nếu lúc đầu cho tôi tự lựa chọn, tôi nhất định sẽ đi cùng Lâm Lỗi
đến giây phút cuối cùng của cuộc đời. Anh chết rồi, chắc chắn tôi rất đau buồn
nhưng lúc đó tôi toàn tâm toàn ý yêu anh, trước sau như một, không hề ân
hận.
Anh đã không cho tôi cơ hội chọn lựa...
Tôi hiểu, tất cả những gì anh làm là muốn tốt cho tôi.
Trên thực tế có thể nói một cách tàn nhẫn rằng, nếu như mấy năm sau mới biết
được tin anh đã chết, một người vô tâm như tôi có lẽ chỉ thoáng chút buồn rồi
lại quên ngay, căn bản sẽ không tìm hiểu xem năm đó anh có phải thực sự có bạn
gái mới hay không.
Tiếc thay, ông trời không cho chúng tôi nhiều điều "nếu như" đến thế.
Con người luôn thích nói những lời dối trá thiện ý với mục đích tốt cho đối
phương. Nhưng kết quả lại có không ít thiện ý đi ngược với tâm nguyện ban đầu,
cuối cùng tạo nên những tổn thương lớn hơn.
Về chuyện của tôi và Lâm Lỗi, thực sự có thể giống như những gì Mạc Linh nói
sao? Có thể coi như chưa từng xảy ra điều gì và vẫn bên nhau như trước đây
sao?
Muốn tái sinh mối tình đã chết, muốn trái tim đã đổi thay trở lại như ban
đầu, thật sự dễ dàng thế sao?
Chúng ta thường nói, quay lại ban đầu. Thời gian cũng giống như dòng nước
luôn trôi chảy, biết tìm nguồn của nó ở đâu...
Tôi ngẩng đầu, giơ cao cánh tay phải lên bầu trời xám xịt, thể hiện rằng, cho
dù thế nào, tôi cũng rất đớn đau.