Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Chương 7 : Diễn biến tình yêu

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Tôi đặt chăn ở ngay bên đường cái rồi ngồi lên đó, dáng vẻ giống hệt con khỉ

ngồi xổm trên hòn đá đang ngước lên một góc bốn mươi lăm độ nhìn cây chuối. Chỉ

có điều hình ảnh tôi trông thấy lại là một anh chàng đang mặc trên người chiếc

quần sịp gợi cảm, đứng đối diện với cửa sổ kính, vừa gọi điện thoại vừa lắc lắc

hông tập luyện trong tòa nhà đối diện...



Có lẽ nhiệt độ sắp hạ rồi, tiếng gió thổi u u, tôi vặn tay giậm chân đứng

lên. Vừa đi được vài bước thì nhìn thấy một chiếc taxi đỗ ngay phía đối diện.

Một người từ trong xe bước ra, đứng đó, vẫy tay về phía tôi.



Xe lớn xe nhỏ lao qua lao lại khiến bóng dáng người đó lúc ẩn lúc hiện y hệt

trong cảnh phim khiến tôi bỗng cảm thấy mình giống như nhân vật nữ chính trong

bộ phim Câu chuyện tình yêu, hơn nữa còn là cô gái vô cùng văn vẻ, rất tiểu thư

và cũng rất biết giả bộ.



Tôi vuốt mái tóc rối tung, vỗ vào đôi má bị lạnh cứng rồi nở nụ cười mà tôi

tự cho là thuần khiết nhất, đáng yêu nhất, cuốn hút nhất, mắt nhìn người đàn ông

đang sải bước đi về phía mình dưới ánh đèn giao thông báo hiệu đèn đỏ dừng, đèn

xanh đi.



Chiều cao đó, vóc dáng đó, tư thế đó, vẻ đẹp thanh tú đó, khí chất dịu dàng

và nụ cười hiền hòa đó, quả không hổ danh là niềm mơ ước bấy lâu của tôi...



Phù...



Đang suy nghĩ lung tung thì Trương Thần đã đứng trước mặt tôi, anh đẩy gọng

kính theo thói quen rồi sau đó chau mày, nói:



- Anh đã bảo đợi anh ở bên trong mà, ngoài này lạnh thế!



Tôi giữ nguyên nụ cười trên mặt, dùng cái giọng nũng nịu đáp:



- Vì người ta muốn gặp anh sớm hơn mà.



Trương Thần ngây người, hỏi:



- Em ốm à?



Tôi cũng ngẩn người ra, đáp:



- Không ạ...



- Vậy tại sao không chỉ khuôn mặt trông như mất hồn mà đến giọng nói cũng

không bình thường vậy?



-... Anh đúng là người chẳng hiểu gì.



Trương Thần cười, kéo tay tôi vào chỗ khuất gió, cử chỉ vô cùng tự nhiên.



Sau khi đã ổn định, anh lại nắm lấy tay kia của tôi, nhẹ nhàng nói:



- Em đã thấy ấm hơn chưa?



Không biết có phải là do bị gió lạnh táp hay không mà toàn bộ chỉ số nhạy cảm

của tôi đều như bị hạ thấp, đến lúc này mới phản ứng lại. Tất nhiên chuyện mang

ý nghĩa biến cố lịch sử trong quá trình phát triển tình cảm từ giai đoạn đầu

quan hệ nam nữ là nắm tay đã trở thành quá khứ xa xăm rồi.



Có lẽ sự yên lặng của tôi khiến Trương Thần nghĩ là tôi vẫn chưa đủ ấm. Do đó

anh buông tay tôi ra, cởi khuy áo khoác rồi ôm gọn cả người tôi vào trong đó,

siết vào lòng mà nói:



- Giờ em đã ấm chưa?



Toàn thân tôi cứng đờ như cây gậy, cả khuôn mặt gần như vùi trong lồng ngực

anh. Tôi ngửi thấy mùi quen thuộc của áo len và cả mùi hương nhè nhẹ, chẳng phải

là mùi sữa tắm, càng không phải là mùi nước hoa, lẽ nào đây chính là mùi đàn ông

trong truyền thuyết? Mùi hương này thật khiến người ta say đắm...



Vì đôi khi Lâm Lỗi cũng hút thuốc nên cơ thể anh ta lúc nào cũng phảng phất

mùi thuốc lá. Mỗi lần anh ta bọc tôi lại như thế này, tôi đều hít thật sâu rồi

sau đó đẩy anh ta ra mà nói:



- Hôi quá! Hôi chết đi được! Đúng là đồ hôi hám!



Thực ra, mùi đó rất dễ chịu, tôi rất thích...



Tôi ngẩng đầu, hít hơi lấy giọng rồi nhân tiện nén những ý nghĩ quái quỷ xuất

hiện trong đầu xuống, sau đó nhìn gương mặt đang tươi cười trước mặt, nói:



- Vừa cầm tay, vừa ôm, tiếp theo anh muốn làm gì đây?



Trương Thần khẽ nghiêng đầu, hình như là nghĩ ngợi, rồi sau đó dùng hành động

trả lời tôi.



Tôi hơi choáng, có lẽ là do thấy hơi khó thở, chỉ có điều, lần này không thể

dùng miệng để thở nữa vì nó đã bị bịt kín.



Môi Trương Thần rất mềm mại, hơi khô, khi chạm vào, nó truyền thứ xúc cảm vô

cùng nhẹ nhàng, rung động đến tận trái tim. Nụ hôn của anh và con người anh đều

giống nhau, dịu dàng nhưng sâu sắc, chỉ nhẹ nhàng bên ngoài chứ không đi sâu vào

trong, sau đó dùng tốc độ chậm hơn "chuồn chuồn chạm nước" một chút, tuyên bố

kết thúc thắng lợi của nụ hôn này.



Điều đó khiến tôi không có cơ hội từ chối, đương nhiên vấn đề mấu chốt là tôi

cũng chẳng muốn từ chối...



Dù trong thời gian rất ngắn như thế nhưng tôi vẫn tranh thủ suy nghĩ một vấn

đề, tất cả những điều này xảy ra như thế nào?



Có lẽ vì tôi gọi điện thoại hỏi anh:



- Có phải là anh thích em...



Anh nói:



- Đúng vậy.



Tôi nói:



- Không phải vậy chứ?



Anh nói:



- Đợi anh trong khu nhà, anh sẽ đến ngay.



- Giờ em đã tin là anh thực sự thích em rồi chứ?



Vì đang ở cùng trong một chiếc áo nên lúc này khoảng cách giữa tôi và Trương

Thần rất gần, có lẽ chỉ có thể trông thấy làn hơi trắng mà cả hai thở ra. Giọng

nói pha lẫn niềm vui khiến tôi có thể tưởng tượng ra khóe mắt cong cong sau mắt

kính của anh.



Người đàn ông tôi ao ước bấy lâu cuối cùng cũng thuộc về tôi, đời người thật

viên mãn, hạnh phúc.
không?



- Không phải vậy. Chỉ là anh không muốn cố ý công khai thôi. Cứ để tự nhiên

chẳng tốt hơn sao? - Trông thấy khuôn mặt nhăn nhó của tôi, anh lặng yên một

lát, sau đó đứng dậy, nở một nụ cười tỏ ý xin lỗi: - Anh nhớ là trước đây từng

nghe ai đó nói, người con gái nào khi yêu cũng đều muốn cho cả thế giới này biết

để được mọi người cùng chia sẻ niềm vui và hạnh phúc với mình. Vậy nên lần này

là do anh sơ ý. Giờ chúng ta đi ra tuyên bố chính thức hay để ngày mai anh đặt

một mâm mời tất cả mọi người trong công ty làm chứng?



Thấy anh vui vẻ như vậy tôi bỗng hơi khó hiểu nên nói:



- Sao anh nói cứ như là làm tiệc cưới thế...



- Tiệc cưới mà chỉ có một mâm sao?



Tôi liền tỏ vẻ bàn bạc nghiêm túc, nói:



- Vậy thì bao nhiêu mâm?



Anh vô cùng phôi hợp, ngẫm nghĩ rồi mới nói:



- Việc tổ chức ở quê của mỗi người thì không tính. Còn nếu riêng ở đây, bạn

học, đồng nghiệp, bạn bè của hai đứa mình gộp lại chắc khoảng mười mâm.



Tôi cố tình tỏ ra khiêm tốn nói:



- Ồ!... Đúng là em không rành lắm về mấy thứ này.



Anh vừa cười vừa nhẹ nhàng nói:



- Không sao. Anh rành là được.



Tôi thật sự muốn kéo cái lưỡi của mình ra, quấn ba vòng vào cổ, sau đó ra sức

siết chặt lại...



Sao lại nói ra những điều không nên nói như thế chứ? Đang yên đang lành lại

nói đến những chuyện này.



Trước đây, Trương Thần có yêu một cô gái trong nhiều năm nhưng sau đó hai

người lại chia tay ngay trước ngày cưới. Việc này xảy ra sau khi tôi bị Lâm Lỗi

đá không lâu. Thời gian đó, tôi sống vất vơ, bất cần, không mục đích. Tôi nhớ

loáng thoáng hôm đi làm nào đó, tôi nhận được một email mà Trương Thần gửi cho

toàn bộ công ty, những người đang chuẩn bị đi uống rượu mừng của anh, nội dung

đại ý là vì xảy ra chuyện nên hoãn tiệc cưới như đã định sẵn và xin lỗi vì đem

đến sự phiền phức cho mọi người.



Không ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Trương Thần tuyệt đối không nhắc

đến, do vậy tất cả mọi người đều thống nhất ngầm với nhau là không hỏi.



Nhìn vẻ ngoài, Trương Thần không khác gì lúc thường, vẫn từ tốn, nội tâm và

nghiêm túc. Tuy nhiên, có thể vì lúc đó tôi đang trong giai đoạn đau buồn nên vô

cùng nhạy cảm với tâm trạng của người khác.



Tôi có thể thấy nỗi đau khổ và những áp lực của anh rõ ràng như nhìn những

đường chỉ trong lòng bàn tay mình vậy.



Tôi lúng túng nói:



- Xin lỗi anh. Không phải em cố ý muốn...



Trương Thần vẫn cười, nói:



- Sao phải xin lỗi anh? Em nói như thế khiến anh cảm thấy như mình cầu hôn mà

bị khước từ vậy.



- ... Đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng. Được em đào tạo nên anh ngày

càng hài hước hơn.



- Nếu đó không phải là chuyện đùa thì sao?



- Vậy... thì là gì?



Ngón tay anh khẽ bấm vào mặt bàn, dáng vẻ vô cùng nghiêm túc. Nếu có ai đó đi

ngang qua bên ngoài nhìn vào, chắc chắn sẽ tưởng anh và tôi đang bàn luận một

vấn đề công việc quan trọng.



Nhưng từ miệng anh lại thốt lên câu:



- Tiểu Đậu, anh thấy chúng mình nên tranh thủ thời gian...



Tranh thủ thời gian làm gì?



Lẽ nào là kết hôn? Nên anh mới cầu hôn ở đây sao? Nếu vậy thì tốc độ tiến

triển đúng là "như chớp" rồi.



Đầu óc tôi rối bời, há miệng mãi mà không bật ra được âm tiết nào.



Trương Thần ngước mắt lên nhìn tôi, nắm tay lại che miệng khẽ ho, sau đó dùng

thái độ Bí thư Đảng ủy truyền đạt chỉ thị quan trọng của Tổ chức Đảng, nói:



- Hoàn thành bản vẽ đó.



- …



Anh nghiện chơi trò nhả chữ rồi. Anh chàng kính cận ơi, tôi cho anh một trận

bây giờ.



Nước mắt tôi giàn giụa, chỉ muốn tát vào mặt, trừng phạt mình vì đã không

tiếp thu giáo huấn, không tích lũy kinh nghiệm để mắc lừa anh hết lần này đến

lần khác.



Trương Thần bật cười, lông mày và mắt đều cong cong, tiếng cười sang

sảng.



Tôi lại một lần nữa bị vẻ đẹp của anh cuốn hút, chỉ muốn vứt bỏ hết mọi thứ

để đầu hàng.



Tôi loạng choạng rời khỏi phòng, Trương Thần giúp tôi mở cửa. Lúc đó, mọi thứ

lảo đảo, tôi nghe thấy giọng anh khẽ vang lên bên tai:



- Chúng ta phải tranh thủ thời gian, cùng nhau trân trọng.



Có câu nói này của anh, tôi làm việc với khí thế hăng say ngút trời, cuối

cùng cũng hoàn thành một cách thắng lợi trước giờ tan làm.



Thu dọn đồ đạc xong, tôi và Trương Thần sánh vai đi đến cổng công ty thì nhìn

thấy một thằng nhóc đáng yêu đứng đó, thằng nhóc ấy nói rành mạch với tôi:



- Bố nói là sau này không cần gọi mẹ là mẹ nuôi nữa mà gọi thẳng là mẹ vì mẹ

đẻ của con không cần con và bố nữa.



- …