Nhật Ký Dạy Chồng Của Hổ Cái

Chương 8 : Vết tích

Ngày đăng: 19:25 18/04/20


Phải thừa nhận một điều, nếu không phải đáng xấu hổ thì ngược lại là đáng tự

hào, ấy là thực ra tôi rất vô tâm. Ví dụ như trong lúc bận bịu yêu đương đắm say

cùng với Trương Thần, tôi gần như quên béng mất Thương Ngô tội nghiệp.



Vậy nên, lúc này, sự xuất hiện của hắn khiến tôi cảm thấy xấu hổ đến nỗi

không còn để ý được đến sức công kích mà câu nói động trời đó đem lại.



Thế nhưng những đồng nghiệp xung quanh không có được vận tốt như tôi, nên mọi

người ào ạt ùa đến. Trước những ánh mắt háo hức như hình bát quái của họ, tôi

nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, chạy theo bước chân đám đông, giơ bàn tay đang

run rẩy ra, chỉ vào con hổ ẩn dưới hình dạng một thằng bé ngoan ngoãn mà

nói:



- Nghỉ ngơi nhiều quá đâm ra nói năng xằng bậy hả?



Do xúc động nên câu nói của tôi lên trầm xuống bổng, nghe vô cùng hài

hước.



Thấy thế, Trương Thần đứng cạnh tôi khẽ cười một cách rất phối hợp rồi tiến

đến bên Thương Ngô, khom người, vui vẻ hỏi:



- Sao chỉ có mình cháu đến đây, bố cháu đâu?



Giày và quần áo trên người Thương Ngô đều là đồ mới, từ đầu đến chân toát lên

khí chất do Nhân dân tệ mang lại. Đúng là ông chủ của ngành ăn uống có khác,

hoàn toàn không thể chung một diễn đàn đối thoại với nhân dân lao động thích

hàng xuất khẩu sót lỗi như chúng ta.



Không biết có phải bị nhiễm thói quen xấu của đám người nhiều tiền hay không

mà con hổ nhỏ vốn lễ phép, ôn hòa với mọi người trước đây giờ trở nên có chút

ngạo mạn. Nét mặt, giọng nói của hắn đều lạnh băng, không phù hợp với yêu cầu

trong việc xây dựng một xã hội thân ái:



- Bố có việc phải đi trước, bảo cháu đến tìm mẹ.



Là nòng nọc con tìm mẹ sao? May mà chuyện sinh nở của hổ có sách lược tinh

anh, nếu cũng gieo giống rộng, thu nhiều con như ếch mẹ thì chẳng phải tôi sẽ

chết không chỗ chôn thây sao?



Tôi đang lắc lắc đầu nhằm xóa tan hình ảnh kinh hãi là hàng nghìn hàng vạn

con hổ con ùa đến gọi mẹ thì nghe thấy giọng Trương Thần lại vang lên:



- Bố trêu cháu đây. Đâu có thể tùy tiện gọi người khác là mẹ được. Không tin

bây giờ cháu đi hỏi bố xem.



Bố của Thương Ngô chính là hắn, hỏi cái gì mà hỏi.



Quả nhiên, hắn chau mày, vung tay một cách mất kiên nhẫn, nói:



- Không cần hỏi, cháu biết là bố nói nghiêm túc. Hơn nữa, cháu cũng muốn mẹ

nuôi làm mẹ cháu.



- Nếu vậy thì cháu và bố đã hỏi ý kiến của mẹ nuôi chưa? Có thể cô ấy không

muốn làm mẹ tương lai của cháu thì sao?



Nghe xong câu này, cặp lông mày rậm của Thương Ngô như muốn dựng đứng lên,

hắn dùng giọng trẻ con, ngừng ngắt từng chữ theo kiểu ngạo mạn của chúa sơn lâm,

nói:



- Không... thể... nào!



Trương Thần đứng thẳng người, nụ cười vẫn ôn hòa, thân thiết, chỉ có điều lời

nói đã có phần kiên quyết hơn, như thể biết rõ thằng bé trước mặt không phải là

đứa chẳng hiểu gì:



- Chú có thể khẳng định, cô ấy sẽ không đồng ý, vì chú không cho phép.



Thương Ngô bỗng ngước mắt lên nhìn anh, môi mím chặt.



Vóc dáng của hắn lúc này thấp hơn nhiều so với đối phương nhưng cái nhìn lại

như cao hơn hẳn. Sự lấn át ngày càng mạnh khiến mọi người xung quanh nín

thở.



Trương Thần có lẽ cũng ý thức được sự bất thường, anh nắm chặt nắm tay, đứng

im lặng nhưng ánh mắt không hề nhượng bộ.



Trong thời khắc lịch sử mấu chốt của cuộc chiến gươm đao sáng loáng giữa thần

và người này, cuối cùng cũng đến lượt người mà họ gọi là "cô ấy", là "mẹ nuôi"

ra tay.



Trước tiên, tôi cười lớn mấy tiếng đầy khí phách, sau đó phát mạnh vào gáy

con hổ Thương Ngô. Cái phát mạnh làm tan không khí căng thẳng. Tất cả mọi người

trong thoáng chốc như trút được gánh nặng, có thể thở phào nhẹ nhõm. Theo đó là

cảm giác mơ hồ do chẳng hiểu đầu đuôi ra sao, vì vậy không ai bảo ai nhưng đều

có sự lựa chọn giống nhau là phớt lờ.



Tôi không còn tâm trí để ý xem tâm trạng của quần chúng có ổn định hay không,

mà chỉ nhằm vào quở trách con hổ kia, người rõ ràng vừa bị đánh mà vẫn chưa hề

phản ứng lại:



- Oắt con ngày càng to gan, dám hùa với ông bố bất chính trêu chọc mẹ nuôi,

đợi một hai hôm nữa mẹ con đến, mẹ nuôi sẽ bảo mẹ con xử lý hai người. Có phải

bố con đang nấp ở đâu đó xem không? Mau đưa mẹ nuôi đi tìm bố con tính sổ. - Tôi

vừa nói vừa kéo cổ áo hắn lôi ra ngoài, vừa đi vừa hét lớn: - Giải tán, giải

tán, người nào về nhà người đấy đi.



Xét thấy tôi từ trước đến nay là người tùy tiện, vô nguyên tắc nên có không

ít người bắt đầu tin rằng đây chính là trò mà lũ bạn vớ vẩn có tính cách tương

đồng với tôi dựng nên. Tuy nhiên cũng có một bộ phận nhỏ tỏ rõ vẻ hoài nghi đối

với anh hùng cứu mỹ nhân ban nãy là Trương Thần, họ nghi ngờ về vai diễn của anh

trong vở kịch này.



Là đồng mưu, hay hoàn toàn không hề biết gì? Nếu không hề biết gì, thì rõ

ràng giữa hai người đang có mối quan hệ mập mờ.



Tôi tranh thủ liếc nhìn Trương Thần, anh cũng đang nhìn tôi.



Mặc dù đã giải tỏa được sự căng thẳng trước đó nhưng anh vẫn chưa buông lỏng

nắm tay.



Tôi chợt hiểu, anh muốn nhân cơ hội này thể hiện mối quan hệ giữa hai chúng

tôi trước mọi người. Đúng là chọn ngày không bằng gặp ngày, việc thằng nhóc gây

chuyện hóa ra lại là cơ hội tốt.



Nghĩ vậy, tôi lại thấy sợ.



Không chỉ vì trước mặt Thương Ngô, dù ít dù nhiều tôi cũng có chút sợ chuyện

bị lộ, càng là vì tôi sợ nếu vị thần cầm thú này nổi giận sẽ bóp chết Trương


Có lẽ do thấy cơ mặt tôi co giật quá mạnh nên Thương Ngô không kìm được, hoài

nghi hỏi:



- Em lại đang nghĩ đến điều vớ vẩn gì thế?



Tôi cười gằn, đáp:



- Tôi đang nghĩ, chờ đến sau khi anh phát minh ra vết "tiểu đệ đệ", nhất định

tôi sẽ lại đi tìm Tứ Ngưu thử xem uy lực cái vết đó thế nào.



Vừa dứt lời liền nghe "cốp" một tiếng, Ngưu Bôn đang ôm trán đứng ở cửa, nét

mặt sợ hãi nhìn tôi, nói:



- Chị dâu, chị lại muốn tìm tôi làm gì?



Thương Ngô đứng phắt dậy, túm tay tôi kéo ra ngoài, nhân tiện nói với Ngưu

Bôn, người đang không rõ đầu đuôi sự việc thế nào:



- Mấy ngày tới bọn ta sẽ không qua đây, nếu không có việc gì thì cậu cũng

đừng đến tìm.



Tôi nhìn thấy Ngưu Bôn phía sau đang bê đồ ăn, nói:



- Anh vội gì, ăn bữa này xong rồi mang theo chút đồ ăn về đã.



- Ta không đói nữa.



- Nhưng tôi đói.



- Về nhà ăn mỳ tôm.



- Anh đúng là đồ vô nhân tính.



- Có thần tính là được.



- Nguyền rủa cho cuộc sống chăn gối của thần tiên các người không hạnh

phúc!



Người hơn hai mươi tuổi đầu là tôi bị thằng bé mới bảy tám tuổi kéo ra một

cách dễ dàng. Thật đáng xấu hổ!



Trong lúc chờ xe ở bên ngoài, Ngưu Bôn đuổi theo, trên tay cầm mấy hộp đồ

ăn:



- Mấy hộp này mang về để chị dâu ăn.



Tôi không nén được nỗi xúc động:



- Tứ Ngưu tốt quá! Làm trâu cái của anh chắc hạnh phúc lắm!



Mặt Ngưu Bôn đỏ bừng, anh chàng nhìn Thương Ngô đang đứng cạnh tôi:



- Thực ra, làm hổ cái của anh ấy cũng rất tuyệt!



Tôi là người cực kỳ lương thiện nên thường không nói xấu trước mặt người

khác, về câu nói này, tôi chỉ ậm ừ cho qua, chứ không lập tức phản bác.



Ngưu Bôn cắn môi dưới như có điều gì còn do dự, anh ta khẽ nói:



- Chị dâu, chị hãy nhường nhịn anh ấy một chút. Đừng lúc nào cũng cãi nhau.

ít nhất cũng nên đợi qua giai đoạn này...



- Xe đến rồi. Bọn ta đi đây. - Câu nói của Ngưu Bôn lại bị cắt ngang. Thương

Ngô cầm lấy hộp đồ ăn, kéo tôi lên xe, chưa kịp chào tạm biệt, tài xế đã nhấn ga

lướt đi.



Do đó tôi chỉ kịp ngoái đầu lại vẫy tay chào Ngưu Bôn qua lớp cửa kính, đúng

lúc trông thấy cặp mày dài, nghiêng nghiêng ngước lên, phảng phất khí thế hừng

hực như trâu của anh chàng trong gió lạnh.



Xem ra, ẩn trong cơ thể yếu đuối đó chính là một sức mạnh tiềm tàng...



Về đến nhà, tôi hâm nóng đồ ăn, Thương Ngô tỏ ra không hứng thú gì, có thể

mấy ngày vừa qua đã ăn chán chê ở đó rồi.



Do vậy, tôi chẳng hề khách sáo ngồi ăn một mình đến nỗi miệng bóng mỡ, còn

hắn thì hết chạy vào trong lại chạy ra ngoài như thể đang tìm thứ gì, cuối cùng

hăm hở hỏi tôi:



- Chăn của ta đâu?



- Chăn nào?



- Cái chăn mà em mới mua cho ta ấy.



Tôi mắc nghẹn, vội uống hại hớp nước.



Việc này, tôi đã quên khuấy từ lâu.



- Anh... sao anh biết tôi mua chăn?



- Ngưu Bôn trông thấy.



- Sao anh biết tôi mua cái chăn đó cho anh.



- Ngưu Bôn nghe thấy.



Con trâu đen này, không đi làm điệp viên quả là phí.



Gương mặt nhỏ bé vốn vui như hoa của Thương Ngô dần xịu xuống:



- Rốt cuộc em để chăn ở đâu?



Tôi lại uống thêm hai hớp nước, quyết định thành thực để được nhẹ tội:



- Tôi không cẩn thận nên làm mất rồi. Hôm nay, anh đắp tạm chăn cũ, ngày mai

tan làm, tôi nhất định sẽ mua cái mới về cho anh.



Bông hoa trên mặt Thương Ngô bỗng héo tàn trong nháy mắt...



Sau đó, tôi cũng thử dỗ dành, nhưng nghe chừng không có kết quả nên đành

thôi.



Sau khi cả hai đã đi ngủ, tôi mới sực nhớ đến lời hứa gọi điện thoại cho

Trương Thần. Náo loạn một hồi mà đã gần mười hai giờ rồi.